Lệ Hành vốn đang nhíu mày, bây giờ mày kiếm đều sắp chạm vào nhau.
"Cô Mộ Song, tôi có nghe nhầm không? Hợp đồng hôn nhân?"
"Đúng vậy, anh Lệ Hành không hề nghe nhầm!" Mộ Song sợ Lệ Hành từ chối nên mồm miệng lập tức nói không ngừng.
"Anh Lệ Hành, anh là người rất ưu tú, dù là giá trị nhan sắc cho đến dáng người, hay công việc cũng đều không tồi, ngoại trừ việc anh nói mình hay phải tăng ca. Ngoài ra anh là người theo lối sống DINK, tôi cũng là người theo lối sống DINK, anh có thấy hai chúng ta rất xứng đôi về điểm này không?"
"Tôi biết anh Lệ Hành chưa muốn vội vã kết hôn, nhưng anh có thể xem xét cứu vớt người con gái lớn tuổi đáng thương như tôi không? Chúng ta chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, tôi không cần nhà phải đứng tên mình, tôi cũng không cần lễ hỏi, hơn nữa bố mẹ tôi chắc chắn không thúc giục chúng ta sinh con."
"Điều quan trọng nhất trong hợp đồng hôn nhân chính là chúng ta có quan hệ hợp tác và hợp pháp trên giấy tờ, còn những chuyện khác thì anh muốn yêu ai cứ yêu, muốn chơi thế nào cũng không vấn đề. Nếu anh gặp được tình yêu của đời mình và muốn kết hôn, vậy anh cứ nói với tôi, tôi và anh sẽ lập tức li hôn."
"Anh nghĩ xem, anh có thể thoải mái yêu đương ở bên ngoài, tôi thì không hề quản anh, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp với người theo lối sống DINK như anh! Kết hôn đâu có ý nghĩa gì? Chỉ cần anh vui vẻ yêu đương là được rồi! Còn tôi sẽ làm hậu phương cho anh! Tuy bố mẹ anh đều đã mất, nhưng chắc chắn anh vẫn còn cô dì chú bác, kiểu gì bọn họ cũng thúc giục anh kết hôn đúng không? Tôi nghe nói lần này anh bị cô của anh bắt tới xem mắt, vậy sau khi chúng ta kết hôn thì cô anh sẽ không bắt ép anh nữa!"
Mộ Song cảm thấy miệng mình chưa bao giờ nói liến thoắng như thế, có thể nói cô đã dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ. Mặc dù chính cô cũng không nhớ mình vừa mới nói cái gì, cô chỉ biết trong đầu nghĩ gì là từ ngữ thi nhau bay ra khỏi miệng trong chớp nhoáng.
Đây nhất định là lời nói dài nhất cuộc đời cô!
Sau khi Mộ Song nói xong, hai người nhìn nhau không nói gì, vài giây sau thì Mộ Song lập tức cúi đầu, cô cầm cốc nước chanh rồi uống một ngụm thật to.
"Anh ... anh Lệ Hành, anh cảm thấy thế nào?"
Mộ Song cúi đầu nhỏ giọng hỏi, cô không dám ngẩng đầu lên.
Lệ Hành nhìn người con gái cúi thấp đầu xuống đến ngực, khoé miệng anh liền khẽ cong. Khi thấy Mộ Song muốn ngẩng đầu, anh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt về bình thường.
"Ừm, tôi sẽ suy nghĩ."
Mộ Song tưởng mình đã thất bại, ai ngờ Lệ Hành lại không từ chối trực tiếp, anh nói mình sẽ suy nghĩ?! Sẽ suy nghĩ tức là còn có hi vọng.
"Anh Lệ Hành, anh hãy suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải nhớ suy nghĩ thật kỹ. Anh hãy tin tưởng sau khi kết hôn với tôi, anh sẽ có tương lai đáng mong đợi."
Lệ Hành quả thực không nhịn được nữa, cái gì mà tương lai đáng mong đợi?
"Cô Mộ Song, có vẻ cô đã hiểu lầm gì đó về tôi. Tôi không có nhà ở thành phố H, người giới thiệu chưa nói cho cô biết sao? Cho nên tôi thật sự không thể viết tên cô vào giấy tờ nhà của mình."
"A! Không sao cả! Vậy chúng ta sẽ cùng nhau thuê nhà sau khi kết hôn, anh có thể thu tiền nhà của tôi, chúng ta chia đôi là được. Xin hỏi anh Lệ Hành đang thuê nhà ở khu nào?"
Mộ Song không muốn hai người phải ngủ chung một chiếc giường, dù gì cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân, không thể vượt rào. Hơn nữa cô còn hy vọng Lệ Hành có thể tìm được chân ái, lúc ấy bọn họ sẽ ly hôn.
"Tôi thuê căn hộ hai phòng ngủ ở đường Hoà An."
"Ồ, vậy thì vừa đẹp, chúng ta tách phòng ngủ riêng, như vậy anh cũng có thể đưa bạn gái về ngủ qua đêm!"
"Ý của cô Mộ Song là sao? Chúng ta chỉ duy trì quan hệ hôn nhân đơn thuần? Chứ không có bất cứ quan hệ gì khác?"
Tay Lệ Hành hơi siết chặt.
"Ừm, đúng vậy! Anh Lệ Hành có thể yên tâm yêu đương, cô của anh đã có tôi đối phó!"
"Ha ha, vậy nếu ký hợp đồng hôn nhân thì thời hạn là bao nhiêu lâu?"
Mộ Song quên mất việc này, cô nghiêng đầu hỏi: "Anh Lệ Hành cảm thấy bao nhiêu lâu thì phù hợp?"
"Một năm."
Khoé miệng Mộ Song không nhịn được mà cong lên, giọng nói vì kích động trở nên hơi run run.
"Vậy... vậy anh Lệ Hành đồng... đồng ý rồi?"
"Ừm, tôi đồng ý. Tôi sẽ tìm người viết hợp đồng và liên hệ với cô qua điện thoại. Thời gian gặp mặt lần tới để sau rồi nói."
Lệ Hành nói xong lập tức đứng dậy rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho Mộ Song.
Mộ Song nghe được câu cuối kia của Lệ Hành, cô cảm giác hình như anh ta không được vui cho lắm???
Không phải vậy chứ, đây là chuyện tốt mà!
Mộ Song hơi khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô. Nghĩ đến việc sắp dọn ra khỏi nhà, Mộ Song hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên.
Mộ Song thật sự muốn gọi điện cho Lệ Hành ngay bây giờ để xác nhận thời gian gặp mặt lần tới.
Ơ nhưng mà... Lệ Hành còn chưa cho cô số điện thoại...
"Lệ Hành... anh đợi tôi với..."
Mộ Song đứng dậy đuổi theo, cô vừa ra đến cửa đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
"Xin lỗi quý khách, cô còn chưa thanh toán tiền."
"Tôi??? Không phải người đàn ông ngồi cùng bàn với tôi đã thanh toán rồi sao?"
"Vị khách đó chỉ thanh toán tiền nước của anh ấy."
Mộ Song ngây người trong thoáng chốc, 50:50 luôn? Được lắm!