Lúc Mộ Song cầm giấy chứng nhận kết hôn đi ra khỏi Cục dân chính, cô cảm thấy mình còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ.
Mộ Song nhéo nhéo tờ giấy chứng nhận trong tay, cô không dám tin mà mở ra nhìn lại lần nữa, trên giấy là bức ảnh chụp một đôi nam nữ và cũng chính là cô với Lệ Hành.
Nhìn ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn, Lệ Hành không còn dáng vẻ lạnh như băng, ít nói ít cười của ngày thường, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên Mộ Song nhìn thấy Lệ Hành cười, nụ cười ấy như núi băng gặp mặt trời rồi bị hoà tan trong nháy mắt, trông vừa ấm áp vừa thư thái.
Mộ Song hơi ngoài ý muốn khi Lệ Hành tươi cười như vậy, chẳng lẽ Lệ Hành cũng cảm thấy ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn không thể trông quá xấu? Cho nên anh mới cười tươi thế kia, thậm chí còn khiến cô sinh ra ảo giác hai người tâm đầu ý hợp, yêu thương nhau nên mới quyết định đi đến hôn nhân.
Nhưng đáng tiếc tất cả đều là giả.
Mộ Song nghĩ Lệ Hành nên cười thật nhiều, bởi vì anh cười thật sự rất đẹp. Môi hồng răng trắng, khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời.
Mộ Song lại nhìn chính mình bên cạnh Lệ Hành trong bức ảnh chụp, may mắn cô có trang điểm, bằng không sẽ không thể sánh bằng Lệ Hành. Ngày hôm nay cô cũng không hề kém cạnh, nhìn bức ảnh có thể thấy hai người rất xứng đôi.
Mộ Song ngẩng đầu nhìn Lệ Hành, cô phát hiện Lệ Hành cũng đang nhìn mình, trái tim nhỏ bé của cô bỗng nhiên đập thình thịch giống như nai con chạy loạn.
"Lệ Hành, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn."
"Ừm..." Lệ Hành đáp lại một câu theo bản năng, sau đó giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh hơi nghiêng đầu và bổ sung thêm,"Mộ Song, sau này xin được chỉ giáo..."
Mộ Song chớp chớp mắt nhìn, Lệ Hành có vẻ còn đang ở trạng thái mộng du? Cũng đúng thôi, dù sao Lệ Hành cũng bị cô ép đi đăng ký kết hôn, hơn nữa hai người còn chưa ký hợp đồng hôn nhân. Chắc Lệ Hành đang cảm thấy đầu mình bị kẹp vào cửa, cho nên mới ma xui quỷ khiến đồng ý kết hôn với cô.
Đúng là Lệ Hành đang ở trạng thái mộng du, nhưng nguyên nhân là do tâm nguyện nhiều năm được thực hiện, tuy nhiên anh lại chỉ có thể âm thầm vui vẻ ở trong lòng.
Mộ Song mím môi, cô cũng sợ Lệ Hành sẽ đổi ý, vì vậy ngày hôm sau kiểu gì thì kiểu cũng phải bắt Lệ Hành đến Cục dân chính để đăng ký... cô thật sự sợ Lệ Hành chạy mất.
Mộ Song vừa về đến nhà liền lập tức đi lấy sổ hộ khẩu, may mắn cô biết sổ hộ khẩu của nhà được cất ở chỗ nào, cô cũng không có ý định nói với bố, cứ đăng ký trước rồi tính tiếp. Sau đó Mộ Song gọi điện cho quản lý để xin nghỉ một ngày, cô nói ngày mai mình muốn đi đăng ký kết hôn.
Làm xong mọi chuyện, Mộ Song kích động lăn qua lăn lại ở trên giường. Ngày mai cô lãnh giấy kết hôn rồi, hoàn tất xong thủ tục là cô phải lập tức dọn khỏi căn nhà này! Từ nay về sau cô không còn phải nhìn thấy em trai xấu xa kia nữa, cô cũng không cần phải để ý đến sắc mặt của bố mình.
Mộ Song cảm thấy tương lai sau này của mình ngập tràn ánh sáng.
Vì tối qua quá mức hưng phấn, kết quả khi thức dậy nhìn chính mình trong gương, Mộ Song thấy quầng mắt mình thâm đen như gấu trúc. Hôm nay là ngày cô đi đăng ký kết hôn, chứ không phải đi chịu tang, sao cô có thể để bản thân mình phờ phạc như này. Dù đã lâu không động đến đồ trang điểm, nhưng Mộ Song quyết tâm trang điểm cho chính mình thật xinh đẹp.
Mộ Song là một cô gái đáng yêu ưa nhìn, do ngày thường không thích trang điểm nên lúc nào cô cũng chỉ để mặt mộc. Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng lại thích đeo cặp kính đen to đùng dày cộm, chính vì vậy mà ngũ quan trên khuôn mặt đều bị che lấp, khiến người ta có cảm giác cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, Mộ Song cố ý thay cặp kính gọng đen bằng kính áp tròng rồi tự trang điểm cho chính mình, mái tóc đen dài như thác nước được thả ra và tết nửa đầu trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp.
Tuổi Mộ Song không lớn lắm, cô mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, thiếu nữ hai ba tuổi được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua vừa nữ tính mà lại trẻ như gái mười tám.
Mộ Song rất vừa lòng khi nhìn chính mình trong gương, cô không biết Lệ Hành có nhận ra mình hay không? Bỗng nhiên Mộ Song hơi mong chờ, liệu tên đầu gỗ Lệ Hành sẽ phản ứng như nào khi thấy cô, chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã sắp không chờ nổi.
Mộ Song tưởng rằng mình đến sớm hơn Lệ Hành, không ngờ Lệ Hành còn đến sớm hơn cô.
Nhìn Lệ Hành đứng trước Cục dân chính giống như hạc đứng giữa bầy gà, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên người anh, khiến dáng người thẳng tắp của anh càng thêm cao lớn.
Hôm nay Lệ Hành cũng ăn mặc rất tỉ mỉ, anh không mặc quần áo thoải mái như ngày thường, mà mặc một bộ vest màu đen. Dáng Lệ Hành vốn đã giống như người mẫu, lại còn lưng rộng eo thon, bộ vest này giống như được đặt may theo số đo của anh.
Lệ Hành nghiêng đầu nhìn về phía này, từ xa anh đã thấy Mộ Song đang đi tới chỗ mình, anh đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Người con gái môi đỏ như son, mặt mày như hoạ.
Song Song của anh thật xinh đẹp, anh chỉ muốn giấu cô đi, không cho người đàn ông khác nhìn thấy cô.
Nhưng hôm nay là ngày kết hôn của bọn họ nên Song Song mới trang điểm như vậy... thôi thì tha thứ cho cô một lần. Sau này cô cứ để mặt mộc là được rồi, vẻ đẹp của cô chỉ cần một mình anh biết thì tốt hơn...
Vợ của anh... hôm nay ăn diện lộng lẫy và đang bước về phía anh.
Vài lời của Moe:
Chương sau Moe sẽ đổi xưng hô "anh – em" & "em – anh" cho hai nhân vật chính, vì bước vào giai đoạn chung sống nên hai người sẽ không xưng hô khách sáo như đầu nữa.