Nhìn nụ cười vừa đắc ý vừa ranh mãnh của người đàn ông, Từ An nhất thời không biết nói gì. Những người công nhân trên công trường, phần lớn đều là những người trung niên thật thà chất phác, cần cù chịu khó. Họ đến từ những vùng quê nghèo khó, bỏ quê hương tha phương cầu thực chỉ mong kiếm thêm được chút tiền.
Còn chuyện bị kỳ thị hay không, họ căn bản không quan tâm. Trong lòng họ, một hộp cơm trắng còn đáng giá hơn cả việc ngồi trong quán ăn có quạt mát.
"Vậy hộp cơm đó giá bao nhiêu tiền một hộp vậy?"
Nghe Từ An hỏi, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ đau lòng.
"Không rẻ đâu, chỉ cần có thịt là tám tệ một hộp."
Sau khi đưa thêm cho người đàn ông một điếu thuốc, hai người đứng dậy rời đi.
Cả buổi chiều, hai người đi đến bốn năm công trường, có công trường không cho vào, công nhân cũng không thèm nói chuyện. Cũng có công trường, công nhân rất nhiệt tình, nghe Từ An hỏi han liền xúm lại, thi nhau kể những gì mình biết.
Sau một hồi tìm hiểu, Từ An cũng nắm được mức giá chung của cơm hộp ở khu vực gần các công trường. Một món thịt một món rau là tám tệ, hai món rau xào là sáu tệ, cơm trắng thêm một tệ một hộp.
Muốn thu hút công nhân mua cơm hộp ở sạp của mình, điều cơ bản nhất là phải có một món mặn, tốt nhất là phải có điểm gì đó đặc biệt để thu hút họ.
Muốn khiến công nhân động lòng, chắc chắn là phải nhiều thức ăn, nhiều cơm, tốt nhất là có thêm một bát canh nóng hổi để húp cho ấm bụng.
Quy cách cơm hộp coi như là đã định, ba món mặn một món canh, trong đó nhất định phải có một món thịt! Giá tạm thời là tám tệ một hộp, lãi ít bán nhiều.
Cho dù là công trường nào, nhu cầu về cơm hộp của công nhân cũng rất cao, chỉ cần mở được hàng thì không lo không kiếm ra tiền.
****
Lúc rời khỏi công trường thứ năm đã là bốn giờ chiều, chuyến xe buýt cuối cùng về làng là vào lúc năm giờ, nếu không đến bến xe kịp giờ thì sẽ lỡ mất chuyến xe.
Hai người đang vừa đi vừa nhớ lại đường đến trạm xe buýt, thì từ xa, Hòa Bình bỗng kêu lên một tiếng, kéo tay Từ An lại.
"Hình như người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc kia là dượng Út của cậu."
Từ An nhìn theo hướng Hòa Bình chỉ, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc màu nâu, dáng người cao gầy như cái sào, mặc bộ quần áo rộng thùng thình như bao tải. Cộng thêm khuôn mặt nhọn hoắt, vừa nhìn là nhận ra ngay dượng Út.
Trong ký ức của anh, dượng Út vẫn luôn làm việc ở xưởng may, hôm nay là ngày thường, lại còn đang trong giờ làm việc, mà nơi này cách xưởng may đến tận nửa tiếng đồng hồ, sao dượng ấy lại ở đây được nhỉ?
Dượng Út đứng ở trạm xe buýt, vẻ mặt phức tạp nhìn hai tờ giấy trên tay. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, dượng ấy xé một góc tờ giấy, vo tròn phần còn lại rồi ném vào thùng rác, sau đó bước lên xe buýt, biến mất khỏi tầm mắt của Từ An.
Từ An vội vàng chạy đến nhặt tờ giấy mà dượng Út vừa ném vào thùng rác lên, mở ra xem.
"Người ta đã ném vào thùng rác rồi mà, sao cậu còn nhặt lên làm gì? Trên đó viết gì thế? Bệnh viện Nhân dân số hai thành phố Hải, hay là dượng Út cậu bị bệnh?"
Hòa Bình thấy vậy thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng không kìm nén được sự tò mò, ghé đầu lại gần muốn xem nội dung trên tờ giấy.
Đó là một tờ kết quả xét nghiệm tinh dịch, ... , số lượng tinh trùng: 0, được chẩn đoán là vô tinh.
Từ An vội vàng vo tròn tờ giấy, nhét vào túi quần, tốc độ nhanh đến mức Hòa Bình chưa kịp phản ứng, ngoài tên bệnh viện ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Lúc này, trong lòng Từ An như muốn nổ tung, chỉ khi nào trong tinh dịch không có tinh trùng thì mới bị chẩn đoán là vô tinh. Vô tinh, điều đó có nghĩa là cả đời này dượng Út sẽ không thể nào có con ruột của mình.
Vậy đứa con mà cô Út sinh ra ở kiếp trước là con ai? Dượng Út đã đi khám, chắc chắn là biết rõ tình trạng của mình, vậy có phải dượng ấy cũng biết đứa bé kia không phải là con ruột của mình không?
Trong chốc lát tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu óc Từ An nhất thời không xử lý kịp.
Sau khi trấn tĩnh lại, Từ An bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng khác.
Tên trên tờ giấy đã bị xé mất, không thể khẳng định chắc chắn đây là kết quả xét nghiệm của dượng Út.
Biết đâu đây là kết quả xét nghiệm của bạn bè hoặc đồng nghiệp của dượng ấy, chỉ là nhờ dượng ấy đi lấy hộ thôi.
Biết đâu đây là tờ giấy mà người khác vứt đi, tình cờ bị dượng ấy nhặt được.
Biết đâu...
Trong lòng Từ An tự đưa ra vô số lý do để giải thích cho hành động của dượng Út, nhưng ngay cả chính anh cũng không thể nào tin được những lý do đó.
Bởi vì vào năm thằng bé con cô Út lên ba tuổi, trong một lần ăn cơm uống say, dượng Út đã buột miệng nói thằng bé không phải là con ruột của mình, nhưng dượng ấy không quan tâm.
Hôm đó có rất nhiều người trong làng đi làm ăn xa cũng về ăn cơm, tin đồn này sau đó lan truyền khắp làng, Từ An cũng nghe loáng thoáng.