Lệ Hành dắt Mộ Song vào phòng, lồng ngực anh vốn đang nghèn nghẹn khó chịu, đến khi nhìn phòng Mộ Song thì anh lại càng cảm thấy rắc rối, bây giờ dọn cái gì trước và bắt đầu dọn từ đâu??? Lệ Hành lúc này giống hệt một quả bóng bị xì hơi.
Mộ Song nhìn bả vai Lệ Hành hơi trũng xuống, trong lúc đang thắc mắc thì anh đã xoay người, giọng nói khô khan hỏi: "Dọn từ chỗ nào?"
Không hiểu sao Mộ Song lại cảm thấy lời này của Lệ Hành có vẻ tủi thân?
"Bây giờ dọn quần áo trước, chỉ cần mang mấy bộ em hay mặc thôi. Em nhớ trong phòng để đồ có thùng giấy, chính là gian phòng có cánh cửa nhỏ cạnh ban công, chỉ cần mở ra là sẽ thấy. Anh đi lấy thùng giấy giúp em, em sẽ ở đây dọn quần áo."
"Ừm." Lệ Hành trả lời rồi lập tức ra khỏi phòng, chốc lát sau liền nghe thấy tiếng lạch cạch tìm đồ truyền tới từ bên ngoài.
Mộ Song mở tủ quần áo rồi gấp gọn gàng lại đồ cần thiết, thật ra quần áo cô muốn mang không nhiều lắm, do hoàn cảnh gia đình nên cô không hay mua sắm. Mỗi khi giao mùa cũng chỉ mua vài bộ mới, bây giờ là đầu xuân, là lúc cần mua vài bộ mới cho mùa xuân, cho nên không cần phải mang quần áo mùa đông. Tạm thời cô cứ cầm theo vài bộ cũ để mặc, sau đó sắm dần dần khi đến nhà Lệ Hành là được.
Mộ Song để quần áo đã gấp gọn gàng lên giường, thấy Lệ Hành ôm thùng giấy vào phòng, cô nhanh chóng nói: "Lệ Hành, anh cất quần áo mà em để trên giường vào hộp giấy hộ em."
"Được." Lệ Hành ngoan ngoãn xếp quần áo vào trong hộp giấy, do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên anh ngồi xếp khá mất thời gian.
Đến khi lấy quần lót và áo con, Mộ Song liếc mắt nhìn Lệ Hành đang ngồi bên mép giường.
"Lệ Hành, còn mấy thứ cuối cùng để em tự dọn là được rồi, anh đi ra phòng khách ngồi nghỉ đi."
"Không cần, anh không cần nghỉ, anh giúp em dọn đồ."
Mộ Song không biết phải nói thế nào,"Vậy anh có thể ra ngoài một lúc được không?"
Lệ Hành ngẩng đầu nhìn Mộ Song đang đứng co quắp trước tủ quần áo,"Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?"
Mộ Song thầm nói trong lòng: Anh mới không thoải mái, cả nhà anh mới không thoải mái.
"Không có, em chỉ muốn mời Lệ tiên sinh đi ra ngoài được không, ra ngoài một lúc là được, khi nào em gọi thì hãy vào."
Lệ Hành càng thêm nghi ngờ khi thấy Mộ Song như vậy, cô đang giấu anh chuyện gì??? Lệ Hành tiến về phía trước mặt Mộ Song, gần như ép người cô lên cánh cửa tủ quần áo,"Thứ gì vậy, không thể cho anh xem được à?"
Mộ Song ngây cả người, Lệ Hành như này là sao? Anh không nghe hiểu tiếng người hả? Hay là não bị chập mạch? Mộ Song bực mình đẩy Lệ Hành rồi hét lên với anh,"Anh muốn xem phải không, muốn xem thì xem đi!"
Ngay sau đó Mộ Song liền mở ngăn kéo tủ quần áo, cô cầm một cái quần lót và ném vào mặt Lệ Hành.
"Cho anh xem, xem rõ này! Em muốn thu dọn đồ lót! Bảo anh ra ngoài một lát mà anh không ra?! Tại sao anh cứ không ra?!"
Bị Mộ Song bất ngờ ném vào mặt nên Lệ Hành không kịp phản ứng đây là cái gì, anh chỉ biết nó là một miếng vải nhỏ, lại còn có mùi thơm nhàn nhạt. Lệ Hành cầm miếng vải xuống khỏi mặt mình, đến khi nhìn rõ thì lỗ tai anh lập tức đỏ rực, đây là... đây là quần lót ren màu hồng, trên cạp quần còn có nơ con bướm nho nhỏ...
Lệ Hành cảm thấy máu mũi mình sắp chảy ra ngoài... anh vội vàng chạy trối chết ra khỏi phòng.
Mộ Song bị Lệ Hành chọc cho tức điên người, cô tức Lệ Hành không hiểu phong tình, cô đã nói giảm nói tránh mà còn đòi biết bằng được, cho nên cô mới tức giận ném quần lót vào anh.
Nhìn Lệ Hành cầm quần lót của mình chạy mất, cô cũng rất xấu hổ, không hiểu sao chuyện lại thành ra thế này!
Mộ Song đỏ mặt tiếp tục thu dọn đồ, cô cất đồ lót vào túi rồi xếp gọn vào trong hộp giấy.
Đồng thời trong lúc này, Lệ Hành đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong tay anh là chiếc quần lót ren màu hồng của Mộ Song, mặt thì ngây ngô cười. Ha ha, không ngờ anh lại thu hoạch được một chiếc quần lót của vợ, anh sẽ không trả lại... anh sẽ giữ làm của riêng...
Trong lúc Lệ Hành đang ngây ngô cười thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, anh vội cất quần lót vào trong túi quần rồi ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh.
Đêm qua Mộ Bằng Đào say rượu, sáng nay đi làm cả người đều mệt mỏi, hơn nữa tuổi ông còn sắp về hưu nên đến giữa trưa thì không thể cố được nữa, phải xin về nhà nghỉ ngơi. Kết quả vừa vào cửa đã thấy con rể nhà mình ngồi trong phòng khách, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Tiểu Hành, sao con lại ngồi ở phòng khách, Song Song đâu?"
Thấy người về là Mộ Bằng Đào, Lệ Hành đứng dậy lễ phép nói: "Con chào bố, Song Song đang thu dọn quần áo, một lát nữa bọn con sẽ dọn đi."
Mộ Bằng Đào ngồi xuống ghế sô pha, ông vẫy tay ra hiệu cho Lệ Hành ngồi xuống: "À, hôm nay đi luôn hả, hay là hai con ở lại thêm một tối nữa. Thu dọn xong thì ngày mai hãy đi, bố còn muốn thảo luận chuyện hôn lễ của các con."
Lệ Hành rất vui vẻ khi có thể ở lại đây thêm một ngày, điều đó có nghĩa anh sẽ được ngủ cùng Mộ Song thêm một tối. Nếu hôm nay thật sự về nhà, chắc chắn Mộ Song sẽ phân phòng ngủ với anh!
"Vâng, vậy bọn con sẽ ở lại thêm một tối."
Mộ Song thu dọn xong đồ đạc, cô mở cửa phòng định gọi Lệ Hành thì thấy bố mình đã trở về, lại còn nghe thấy Lệ Hành nói cái gì mà ở một đêm??
"Hả? Lệ Hành, anh vừa nói gì với bố vậy!??"