"Ca ca, đây là gì vậy?"
Tiểu Nghiên ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Lục Thanh bận rộn, đợi hắn làm xong chiếc cần câu, không khỏi tò mò hỏi.
"Cái này gọi là cần câu, dùng để câu cá, hôm nay chúng ta có đồ ăn hay không là nhờ vào nó đấy."
Lục Thanh vung vẩy chiếc cần câu, thử cảm giác, có vẻ hài lòng.
Kiếp trước hắn là một người đam mê câu cá, khi hứng lên còn thích tự làm những chiếc cần câu nhỏ để nghịch.
Không ngờ tay nghề này lại có lúc phát huy tác dụng.
Mắt tiểu muội sáng lên: "Ca ca biết câu cá sao?"
"Có câu được hay không thì chưa biết, thử rồi mới biết, nếu câu được cá, chúng ta sẽ có canh cá để ăn."
"Canh cá..." Nghe hai chữ này, Tiểu Nghiên đã chìm vào tưởng tượng, nước miếng không khỏi ứa ra nơi khóe miệng.
"Ca ca, vậy chúng ta mau đi câu cá thôi!"
Tiểu muội đã sốt ruột lắm rồi.
Lần cuối cùng nàng được ăn cá là rất lâu trước đây, sau Tết, cha mua về từ chợ một con cá lớn.
Trong ký ức của nàng, cá rất ngon.
"Đừng vội, chúng ta còn phải chuẩn bị mồi câu đã."
Mồi câu cũng không khó tìm, Lục Thanh đào hai nhát xẻng xuống một khoảnh đất tương đối ẩm ướt màu mỡ ở góc sân, đã tìm được thứ mình cần.
[Giun đỏ: giúp làm tơi xốp đất, hình như cũng có thể làm dược liệu. ]
Bỏ qua thông tin hiện lên trên con giun, Lục Thanh cho nó vào một ống trúc.
Hắn đào con giun này không phải để làm thuốc, hắn cũng chẳng hiểu y thuật.
Đậy kín ống trúc, chỉ chừa một lỗ nhỏ cho giun thở, đeo cần câu lên vai, tay xách chiếc thùng gỗ cũ đựng cá, hai huynh muội hùng dũng bước ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi căn nhà nhỏ ở bìa làng, đi được một đoạn ngắn, họ đã bị một phụ nhân gọi lại.
"Lục Thanh, bệnh của ngươi khỏi rồi à, có thể đi lại được rồi sao?"
Phụ nhân ôm một chậu quần áo, hiển nhiên là vừa giặt giũ xong.
Giọng nói nàng đầy kinh ngạc.
Chẳng phải mọi người đều nói tiểu tử nhà họ Lục bệnh nặng lắm, chỉ còn thoi thóp, đến cả Trần lão đại phu đến xem cũng chỉ biết phó mặc cho trời.
Sao mới qua một ngày mà đã khỏe mạnh, lại còn có thể ra ngoài đi lại được?
Tối qua, dân làng còn bàn nhau xem khi nào thì đi khâm liệm cho hắn.
"Vâng, Vương thẩm, ta cũng không biết thế nào, ngủ hai ngày rồi bệnh tự nhiên thuyên giảm, sáng nay đã có thể xuống giường."
Lục Thanh đáp lại theo giọng điệu của nguyên chủ trước đây.
May mà nguyên chủ trước đây vốn ít nói, trầm tính, nên cũng không khó bắt chước.
"Ca ca uống thuốc của Trần gia gia xong là khỏi bệnh liền!" Tiểu Nghiên ở bên cạnh chen vào.
Vương thẩm cũng không để ý xem tính cách Lục Thanh có gì thay đổi, thấy hắn có vẻ đã khỏe lại, liền mỉm cười.
Miệng nói: "Tốt rồi tốt rồi, tốt rồi tốt rồi."
Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy hôm nay, mấy vị lão nhân trong thôn đến thăm Lục Thanh, ai cũng nói e là hắn khó qua khỏi.
Mọi người bàn tán, nếu tiểu tử nhà họ Lục có mệnh hệ gì, Lục Tiểu Nghiên sẽ ra sao.
Các lão nhân cho rằng, nên để một hộ trong thôn nhận nuôi Tiểu Nghiên, những người khác góp chút tiền coi như phí nuôi dưỡng cho con bé.
Trớ trêu thay, chồng nàng lại về nhà nói muốn nhận nuôi Tiểu Nghiên, bảo là trước đây khi chạy loạn, lão gia tử nhà họ Lục từng có ơn với hắn, hắn không thể để đứa con cuối cùng của ân nhân bơ vơ.
Đột nhiên phải nuôi thêm một miệng ăn, Vương thẩm tất nhiên không vui.
Nhưng nàng cũng không dám cãi chồng trước mặt mọi người, nên chỉ biết cầu trời cho Lục Thanh tai qua nạn khỏi.
Giờ thấy Lục Thanh quả nhiên đã khỏe lại, nàng thật lòng vui mừng.
Nghĩ đến đây, Vương thẩm ân cần nói với Lục Thanh: "Lục Thanh à, ngươi sau này phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, Tiểu Nghiên giờ chỉ còn mình ngươi là thân thích để nương tựa, nếu ngươi cũng không còn, một mình con bé biết làm sao đây."
Lục Thanh hơi ngạc nhiên.
Trong ký ức của nguyên chủ, Vương thẩm không phải là người nhiệt tình như vậy.
Nhưng hắn vẫn lễ phép đáp lại: "Ta biết rồi, đa tạ Vương thẩm quan tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nghiên."
"Ừ, thế mới ngoan." Vương thẩm lúc này mới hài lòng.
Chỉ cần Lục Thanh còn sống, chồng nàng sẽ không còn ý định nhận nuôi Tiểu Nghiên nữa, nàng cũng không phải lo lắng gì thêm.
Tâm trạng vui vẻ, Vương thẩm mới chú ý đến thứ mà hai huynh muội đang cầm trên tay.
"Hai đứa, một đứa cầm thùng gỗ, một đứa cầm gậy trúc, định đi đâu đấy?"
"Vương thẩm, ca ca và con định đi câu cá đấy ạ!" Tiểu Nghiên vui vẻ nói.
"Câu cá?" Vương thẩm nghi ngờ.
Chỉ với một cây gậy trúc, một cái thùng gỗ cũ, thì câu được con cá nào?
Nàng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Lục, chợt hiểu ra.
Chẳng lẽ hai đứa nhỏ này đói quá, định ra sông bắt cá ăn?
Vương thẩm vội vàng nói: "Hai đứa đói bụng phải không, đi, về nhà ta, ta còn chút đồ ăn, Lục Thanh ngươi mới khỏi bệnh, đừng xuống sông kẻo lại cảm lạnh."
"Vương thẩm yên tâm, chúng ta không xuống sông, chỉ ra bờ thử xem có câu được cá không thôi." Lục Thanh mỉm cười từ chối.
Được mời ăn một bữa tất nhiên là tốt, nhưng hai huynh muội hắn không thể cứ dựa dẫm vào dân làng mãi được.
Như vậy, dù tình cảm có sâu đậm đến mấy, cũng sẽ có ngày cạn kiệt.
"Câu cá? Lục Thanh, ngươi còn biết cả nghề này nữa sao?" Vương thẩm ngạc nhiên.
Nàng tất nhiên biết câu cá là gì, nhưng hình như trong thôn chẳng có ai biết nghề này, vậy mà Lục Thanh lại biết?
"Chỉ là biết sơ sơ thôi, trước kia nghe cha nói qua, nên muốn thử xem sao." Lục Thanh đáp.
Vương thẩm lúc này mới nhớ ra, cha của Lục Thanh biết chữ, lại thường xuyên đi đây đi đó, kiến thức hơn hẳn những người dân quê như họ.
Có lẽ, ông ấy biết một cách đặc biệt nào đó chăng.
Tuy vậy, Vương thẩm vẫn có chút lo lắng: "Thôi cũng không gấp gáp gì lúc này, ngươi mới khỏi bệnh, nên ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức, cá đâu dễ câu thế, đừng đến lúc đó đứng trên bờ sông lâu quá, cá chẳng thấy đâu, lại bị cảm lạnh thì khổ."
Lỡ Lục Thanh lại đổ bệnh, với thân thể yếu ớt này, chẳng biết có qua khỏi được lần nữa không.
Nghe giọng lo lắng của nàng, Lục Thanh cũng thấy cảm động.
"Thẩm yên tâm, ta sẽ cẩn thận, không cố quá sức đâu."
Vương thẩm lại khuyên thêm vài câu, thấy không lay chuyển được, đành dặn: "Vậy hai đứa phải hứa với ta, nhất định không được xuống sông."
"Vâng ạ, chúng ta nhất định không xuống sông, tạm biệt Vương thẩm."
Vương thẩm nhìn hai huynh muội Lục Thanh đi ra khỏi làng, chợt giật mình.
"Phải rồi, phải mau về báo cho cái tên đần độn trong nhà biết, tiểu tử nhà họ Lục còn sống, để hắn thôi cái ý định nhận nuôi con bé kia đi."
Vương thẩm vội vã chạy về nhà, còn hai huynh muội Lục Thanh, trên đường ra khỏi làng, lại gặp thêm vài người dân.
Mỗi người khi nhìn thấy Lục Thanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi thăm xem bệnh tình của hắn thế nào mà khỏi nhanh vậy.
Lúc đó, Tiểu Nghiên lại vui vẻ kể cho họ nghe, ca ca uống thuốc của Trần gia gia mới khỏi bệnh.
Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa thêm kính trọng Trần lão đại phu.
"Y thuật của Trần lão đại phu thật là cao minh, ngay cả Lục Thanh như vậy mà cũng cứu được, thật là tài giỏi."
Sau khi kinh ngạc và thán phục, mọi người lại thấy mừng cho nhà họ Lục, dù sao Lục Thanh không chết, huyết mạch nhà họ Lục cũng coi như còn giữ được.
Biết Lục Thanh muốn ra bờ sông câu cá, mọi người đều khuyên hắn, mới ốm dậy không nên đụng nước lạnh.
Mãi đến khi Lục Thanh liên tục đảm bảo sẽ không xuống sông, họ mới thôi can ngăn.
Nhưng khi nghe Lục Thanh nói muốn đi câu cá, mọi người đều không mấy hứng thú.
Câu cá thôi mà, ai chẳng biết.
Có người còn từng thử đi câu rồi.
Dù sao cá sông nhiều, lại chẳng thuộc về ai, ai thấy chẳng ham.
Nhưng những ai từng thử đều bỏ cuộc.
Bởi vì theo họ, câu cá thật quá khó.
Giữ cần cả buổi, may ra mới được một hai con cá nhỏ.
Cho dù thỉnh thoảng có câu được con to hơn, cũng chẳng bõ công.
Nhà ai chẳng có cả đống việc đồng áng phải làm, vì một hai con cá mà tốn bao nhiêu thời gian, sống sao nổi.
Chỉ có Lục Thanh, ruộng vườn bỏ hoang, chẳng có việc gì làm, lại không còn chút lương thực dự trữ, mới phải nghĩ đến việc câu vài con cá cho đỡ đói.
Hiểu được tâm tư của Lục Thanh, mọi người cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi ai về nhà nấy.
Chỉ có mấy đứa trẻ con, nghe Lục Thanh nói xong thì thấy thích thú.
Chúng bèn lẽo đẽo theo sau hai huynh muội, cũng ra bờ sông, muốn xem hắn câu cá thế nào.