Hôm nay, chú Đống Lương đến muộn hơn hai hôm trước nửa tiếng, lúc chú ấy đến nơi thì cơm hộp trên sạp của Từ An chỉ còn lại ba hộp.
"Hôm nay cháu mang bao nhiêu suất cơm đến đây thế? Sao nhanh hết thế?" Chú Đống Lương cứ tưởng mình đến cũng không muộn lắm, không ngờ lại chỉ còn lại vài hộp.
"Năm mươi suất ạ." Từ An nói với chú Đống Lương: "Hôm nay cháu đến muộn một chút, có mấy người đồng nghiệp của chú đã sang bên kia mua cơm rồi, chứ nếu chú đến bây giờ thì chắc là hết sạch rồi."
"Gan to thật đấy, mới ngày thứ ba mà đã dám mang nhiều cơm hộp đến như vậy, không sợ ế hàng sao?"
Từ An cười hề hề: "Chẳng phải là nhờ mọi người cho cháu dũng khí sao?"
"Chú thấy năm mươi suất là vừa đẹp rồi, tuy trong công trường cũng có người chịu chi, nhưng mà phần lớn vẫn là những người tiết kiệm, làm nhiều hơn nữa, chú sợ cháu bán không hết." Thấy Từ An có vẻ như muốn tăng thêm số lượng cơm hộp, chú Đống Lương vội vàng nhắc nhở.
Chú Đống Lương cũng xuất thân từ nông thôn, chú ấy biết rõ giá vốn của một suất cơm hộp không hề rẻ, nếu có bốn năm hộp ế là coi như mất toi một nửa lợi nhuận rồi.
"Cháu biết rồi ạ." Từ An gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Năm mươi suất cơm hộp gần như là giới hạn của một mình anh rồi, nếu muốn tăng thêm số lượng thì phải thuê thêm người phụ giúp, lợi nhuận sẽ bị chia nhỏ hơn nữa, tình hình hiện tại chưa cho phép anh làm như vậy.
Kiều Hưng Quốc cầm hộp cơm, vui vẻ đi vào nhà ăn, vợ anh ta đã lấy xong cơm, đang ngồi đợi anh ta ở bàn ăn. Anh ta đưa hộp cơm cho vợ, sau đó nhanh chóng đi đến giá bát, lấy một chiếc bát rồi xếp hàng.
Tuy hôm nay Từ An đến muộn một chút, hơi chậm trễ, nhưng Kiều Hưng Quốc vẫn kịp lấy cơm trước giờ cao điểm.
Vừa mới lấy cơm xong, quay đầu lại, anh ta đã thấy bàn ăn của vợ mình bị vây kín bởi một đám người.
"Chị dâu ơi, mở cho chúng em xem hôm nay có món gì, để chúng em ngửi ké cho đỡ ngán cơm."
"Đúng đấy, chưa mở hộp mà đã thơm phức thế này, mở ra chắc là thơm "bay" cả mũi mất."
"Chị dâu đừng keo kiệt thế, cho bọn em xem một chút, ngửi một chút thôi, có mất miếng thịt nào của chị đâu."
"Đi chỗ khác đi, muốn xem, muốn ngửi thì tự đi mua một suất mà ngửi, đeo lên cổ ngửi cả ngày cũng được, chẳng ai quản các người đâu."
Kiều Hưng Quốc xua tay đuổi mọi người đi, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Mọi người "hú" lên một tiếng, một số người đã bỏ đi, số còn lại vẫn đứng im tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi Kiều Hưng Quốc và vợ mở hộp cơm.
Vợ Kiều Hưng Quốc nhanh nhẹn mở ba hộp cơm ra, mùi thơm ngào ngạt của thịt kho tàu lập tức lan tỏa khắp nhà ăn.
Đã nhắm miếng thịt kho tàu từ nãy, Kiều Hưng Quốc gắp một miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Thịt kho tàu hôm nay ngon thật đấy, thịt nhiều, ăn đã miệng."
Vợ Kiều Hưng Quốc cũng gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai hai ba cái, sau đó cảm thán: "Thịt kho tàu ngon thật đấy, nhưng mà em vẫn thích món thịt luộc hôm qua hơn, chua cay mặn ngọt, vừa miệng em."
Mấy người đứng gần đó hít hà mùi thịt kho tàu thơm phức, vội vàng húp mấy miếng mì cho đỡ thèm.
Ăn mì với mùi thơm của thịt kho tàu, cứ như thể mình cũng đang được ăn thịt vậy.
Tuy bụng đã no căng, nhưng dạ dày của họ lại "đói meo", họ thèm thịt đến phát điên.
****
Trong quán cơm Gia Gia, bà chủ đang ngồi kiểm tra sổ sách ở quầy thu ngân, bỗng nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
Tuần trước, quán đã bán được hai trăm mười bảy suất cơm đùi gà, vậy mà tuần này đến giờ mới chỉ bán được một trăm lẻ hai suất.
Hay là gần đây có tiệm cơm mới khai trương, đang có chương trình khuyến mãi, thu hút khách hàng của quán?
Bà chủ bước ra khỏi quán, nhìn trái nhìn phải.
Không thấy vòng hoa chúc mừng khai trương, cũng không thấy giấy vụn sau khi bắn pháo hoa. Không có tiệm mới khai trương, vậy mà lượng khách của quán lại giảm mạnh như vậy, thật kỳ lạ!
Bà chủ mang theo một bụng nghi vấn quay trở lại quầy thu ngân, bỗng nhiên nghe thấy hai nhân viên phục vụ đang nói chuyện phiếm.
"Dạo này ít công nhân đến quán ăn cơm hơn hẳn, trước đây, mỗi buổi trưa, ít thì mười mấy người, nhiều thì ba bốn chục người, vậy mà mấy hôm nay chỉ còn lại hai ba người."
"Không đến thì càng tốt, mỗi lần bọn họ đến, cổng quán bụi bay mù mịt, ngày nào cũng phải quét dọn tám trăm lần."
Công nhân? Công nhân?
Bà chủ lại bước ra khỏi quán, nhìn sang phía cổng công trường đối diện, thấy một nhóm người đang túm tụm lại với nhau dưới gốc cây bên phải cổng, trên tay ai cũng cầm một túi nilon.
Dưới bóng cây bên trái cũng có lác đác vài người công nhân đang ngồi xổm xuống, nhìn kỹ mới biết là họ không phải đang ngồi hóng mát, mà là đang ăn cơm hộp.
Do dự một lát, bà chủ đi thẳng đến cổng công trường bên phải. Chưa đến gần, bà ta đã cảm thấy bụi bay mù mịt, vội vàng đưa tay lên che mũi, che miệng.
Nhóm công nhân cầm cơm hộp tản ra, bà chủ nhìn rõ thứ mà họ vừa vây quanh là một sạp hàng bán cơm hộp.