Đại bạch hổ nằm sấp dưới bóng cây hóng mát thở phì phò xoay người lại, đổi lại thành dùng cái mông đối mặt với Liên Thanh Nhuy.
Liên Thanh Nhuy hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng của anh, trong tay cô lúc này cầm rất nhiều cọng cỏ khô đan thành một quả bóng nhỏ đáng yêu lớn chừng một quả bóng bàn.
Cô tràn đầy phấn khởi hào hứng nói tiếp: "Lông vũ khổng tước màu sắc sặc sỡ, làm thành quả cầu nhất định sẽ rất đẹp. Đại Bạch Bạch, đến lúc đó chúng ta cùng chơi với nhau nhé!"
Đại bạch hổ trầm mặc, thì ra là cô ấy muốn lông của Khổng Vũ Soái chỉ để làm quả cầu...
Liên Thanh Nhuy nói xong liền đứng dậy, đem quả cầu bằng cỏ tinh xảo đến trước mặt đại bạch hổ, vẻ mặt như đang cầu được khen: "Đại Bạch Bạch, anh xem đi, quả cầu tôi làm có phải rất tròn, rất đẹp mắt không?"
Đại bạch hổ duỗi móng vuốt vẻ mặt ghét bỏ đẩy tay của cô ra: ... Ai là Đại Bạch Bạch cái quỷ gì chứ? Không được đặt tên lộn xộn cho tôi!
Liên Thanh Nhuy không nhụt chí, ngồi xổm trước mặt đại bạch hổ, hai tay ôm lấy quả cầu nhỏ xòe ra, lại một lần nữa đưa đến trước mặt đại bạch hổ.
Cô gái chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ngập nước, thần thái đáng thương, thanh âm mềm mại nhu nhược, giọng nói mang vẻ lấy lòng: "Thật sự không cần sao? Tôi đã dụng tâm làm rất lâu đấy, tôi nghe nói mấy con mèo đều rất thích chơi cái này."
Đại bạch hổ vẻ mặt khinh bỉ, anh cũng không phải là mấy con mèo con thì làm sao có thể thích chơi mấy cái đồ chơi nhàm chán ấu trĩ này, anh lại duỗi móng vuốt ra, muốn dùng đệm thịt trong lòng bàn chân đánh bẹp cái quả cầu bằng cỏ rỗng kia.
Nhưng mà tinh mắt nhìn lại thấy trên đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô có một vết máu rất nhỏ... Nhìn giống như là bị lá cỏ cắt qua, vết thương cũng không sâu lắm.
Móng vuốt của đại bạch hổ vươn đến muốn đánh bay quả cầu trong lòng bàn tay cô, đột nhiên sức lực thu lại rất nhiều.
Cái người phụ nữ này tại sao lại yếu gà đến như vậy? Ngay cả cỏ dại cấp E cũng có thể làm xước ngón tay của cô nữa.
Ai ngờ người phụ nữ này thật quá giảo hoạt, bàn tay đột nhiên nghiêng qua một bên, quả cầu nho nhỏ trong tay rơi xuống đất, hai tay lại khôi phục tư thế như lúc nãy.
Móng vuốt lớn của đại bạch hổ vừa vặn đặt nhẹ nhàng trong lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Liên Thanh Nhuy vội vàng nắm chặt móng vuốt lớn của đại bạch hổ, cười tủm tỉm nói: "A... Đại Bạch Bạch, đệm thịt màu hồng, hơi mềm lại có độ đàn hồi, thật là đáng yêu!"
Gương mặt hổ của đại bạch hổ lập tức ngơ ngác, ngờ nghệch, ngây ngốc... ?!
Mẹ kiếp, người phụ nữ này, thế mà lại không biết xấu hổ nữa rồi!
Vì để chiếm được tiện nghi của anh hao tâm tổn trí, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp!
Quả thực chính là một nữ lưu manh!!!
*
Mấy ngày kế tiếp, Liên Thanh Nhuy đều không thể tiến lại gần thân thể của đại bạch hổ.
Chỉ cần vừa nhìn thấy bóng dáng cô đến gần, đại bạch hổ liền cảnh giác nhìn cô, hoặc là đối với cô nhe răng trợn mắt hung dữ, hoặc là dứt khoát đứng dậy bỏ đi.
Chỉ trách là do cô quá tham lam, trong vòng một ngày lại không thể kiềm chế được mà xuống tay với đại bạch hổ những hai lần.
Con mèo lớn còn chưa được nuôi tốt, cô có thể ra tay tập kích bất ngờ hai lần, một lần ôm đầu sờ đầu, một lần nhéo chân hổ đã là cực hạn lắm rồi.
Có mèo ở đó, nhìn mà không thể sờ, Liên Thanh Nhuy có cảm giác mình giống như một kẻ sắc lang có một cô vợ nhỏ vưu vật tuyệt sắc ở bên cạnh mà lại không thể ngủ, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.
Huống chi con mèo lớn này đúng thật là người bạn đời hợp pháp của mình nữa.
Lúc đầu Liên Thanh Nhuy vốn không coi cái quan hệ hôn nhân này là thật, nhiều nhất chỉ có thể coi như là một tấm chắn hợp tình hợp lý để cô có thể tránh khỏi bị thúc giục kết hôn, nhưng mà trải qua mấy ngày liền một sợi lông hổ cũng không sờ được, hơn nữa mỗi ngày còn bị con mèo lớn phòng bị giống như phòng một tên lưu manh, rốt cuộc cô không thể nhịn được nữa.
Hôm nay sau khi ăn xong bữa tối, đại bạch hổ như thường lệ chuẩn bị trở về phòng nghỉ, Liên Thanh Nhuy liền vội vàng gọi hổ lại.
"Chờ một chút, Đại Bạch Bạch, tôi có việc cần thương lượng với anh một chút..."
Bữa tối nay Liên Thanh Nhuy nấu món lẩu mà mấy bữa nay đại bạch hổ vẫn tâm tâm niệm niệm, đơn giản lại mỹ vị.
Trước mặt một người một hổ là một nồi nước súp dùng xương bò hầm rất lâu, vừa trong veo lại vừa ngọt ngào.
Mấy lát thịt tươi ngon cắt mỏng nhúng vào trong nồi nước sôi một chút là có thể ăn được, còn thêm mấy loại nước chấm hương vị khác nhau, ăn thịt ngấy rồi thì có thêm mấy loại rau sống cùng với rau trộn ăn kèm giải ngấy, đại bạch hổ ăn đến mức no căng bụng, cái bụng được thỏa mãn nên tâm tình cũng không tồi.