Chương 40: Mở Ra "Băng Khí"! (Hạ)
Thân thể Mười Một bốc khói, không biết là do y phục hắn bị cháy hay là có chuyện gì, tóm lại toàn thân Mười Một không ngừng bốc ra những làn khói màu xanh, càng ngày càng nồng đậm, sau một hồi, toàn thân Mười Một đã bị bao phủ trong một lớp lồng khói.
"Mười Một, ngươi làm cái gì vậy?" Lãnh Dạ nhìn mà sững sờ, không chỉ hắn, đến cả Văn Cường và Văn Vi cũng sững sờ, trước nay họ chưa từng thấy qua chuyện nhiều khói bốc ra từ thân thể một người như vậy, nhưng y phục toàn thân lại chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ đang bị cháy.
"A..." Mười Một đang bị bao phủ trong lớp lồng khói cũng kinh ngạc dị thường, hắn đang nhìn thân thể mình không ngừng bốc ra những làn khói xanh, đầu óc đột nhiên cảm thấy như mụ mị đi.
Đau đớn, những cơn giằng xé vô cùng đau đớn, hai tay Mười Một không ngừng vò đầu bứt tóc.
Hành hạ, sự hành hạ ít người chịu nổi. Khuôn mặt Mười Một trở nên trắng bệch, trắng đến không còn chút huyết sắc nào, trán hắn túa ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, miệng đã trở nên méo mó.
"Mười Một!" Lãnh Dạ bị làn khói xanh che khuất nên chẳng nhìn thấy Mười Một đang thế nào rồi, hắn chỉ nghe thấy Mười Một đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó thì chẳng còn tiếng động gì nữa.
Lãnh Dạ chẳng quản gì nữa mà lao vào trong làn khói, dưa tay sờ loạn vào, cuối cùng đã tìm thấy Mười Một. Những ngón tay vừa chạm vào thân thể Mười Một, Lãnh Dạ đột nhiên kêu lên một tiếng và mau chóng rụt tay lại kêu lên: "Nóng quá, nóng quá!"
Văn Cường và Văn Vi nhìn hắn, không hiểu Lãnh Dạ đã gặp phải chuyện gì. Chỉ có bản thân Lãnh Dạ là biết, vừa rồi khi hắn chạm vào khuôn mặt Mười Một, hắn không ngờ toàn thân Mười Một hiện này đã nóng bừng, nhiệt độ bên ngoài ít nhất cũng phải đến bảy tám mươi độ trở lên. Nhiệt độ thân thể của một người lên tới bốn mươi độ đã được coi là rất cao rồi, bảy tám mươi độ đã đủ để lấy mạng người ta. Nhưng Lãnh Dạ cảm thấy Mười Một vẫn chưa chết, chỉ là bộ dạng tựa như đang vô cùng thống khổ.
"Mười Một, ngươi sao rồi?" Lãnh Dạ ở bên ngoài kêu lớn, nhưng Mười Một lại chẳng trả lời được gì.
Lúc vừa rồi, Mười Một đột nhiên cảm thấy đầu óc giống như bị xé tung ra, phảng phất như trong cơ thể hắn có một đôi tay vô hình đang nắm lấy đầu óc hắn mà cấu xé. Loại thống khổ đó, con người tuyệt đối chẳng chịu đựng nổi. Nhưng từ nhỏ Mười Một đã được rèn luyện trở thành cứng rắn, hắn cứ nghiến răng lại nhưng vẫn không phát ra một tiếng nào.
Lúc này, toàn thân hắn nóng như bị lửa thiêu, Mười Một đã chẳng còn cảm giác được gì nữa, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào nỗi đau đớn ở đầu óc. Nếu có thế, hắn thật sự hi vọng có thể rút súng ra và bắn vào đầu mình một phát, nhưng bây giờ đến sức để rút khẩu súng ra hắn cũng chẳng có.
Toàn thân hắn không ngừng túa ra mồ hồi, nhưng mồ hôi vừa thoát ra ngoài lỗ chân lông đã lập tức hóa thành hơi, chỉ còn lại một tầng tinh thể mỏng dính màu trắng phía dưới, đó chính là những tinh thể muối còn lại sau khi nước bốc hơi.
Đúng vào lúc Mười Một đau đớn đến mức chẳng thể chịu nổi nữa, tại một cơ sở bí mất trên thế giới.
Một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếp đó cánh cửa lớn bị đẩy ra một cách thô bạo.
Người tới vừa mới bước vào đã hét lên: "Mười Một thế nào rồi?"
Trong gian phòng ;à một hàng những thiết bị khoa học hiện đại được xắp xếp chỉnh tề, nhưng nhân viên công tác mặc y phục màu trắng đang bận rộn công tác. Một nữ tử tuổi chừng hai bảy hay tám trong đó vội vàng nói: "Tiến sĩ Tần, ba phút trước thân thể Mười Một đột nhiên xuất hiện dị trạng, chúng tôi đã lắp thiết bị đo nhiệt độ và thiết bị đo năng lượng trên người hắn, hiện nay năng lượng đang không ngừng tăng lên.
Tiến sĩ Tần vừa nghe thấy đã lập tức nhíu mày lại hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Một nam tử đang thao tác bên cạnh trả lời: "Không biết được, hình như là thân thể hắn xuất hiện hiện tượng bài xích gì đó, chúng tôi đang thăm dò xem."
Tiến sĩ Tần truy vấn: "Năng lượng của hắn hiện nay đã đạt đến bao nhiêu rồi?"
Nữ tử vừa rồi nói: "Hai trăm hai mươi bảy, vẫn đang không ngừng tăng lên."
"Cái gì?" Tiến sĩ Tần thất thanh kêu lên: "Năng lượng của Mười Một trước nay không phải vẫn ổn định khoảng tám mươi ba sao? Sao bây giờ đột nhiên lại biến thành cao như vậy?"
Nữ tử đó bất lực nói: "Chúng tôi cũng không biết, mấy phút trước vẫn còn ở trong khoảng từ tám mươi ba đến tám mươi lăm, nhưng sau đó năng lượng của hắn đột nhiên tăng lên, hơn nữa bây giờ cũng còn đang không ngừng tăng lên."
Tiến sĩ Tần nhíu chặt mày lại.
Người phụ nữ trung niên sau lưng tiến sĩ Tần đột nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng hỏi: "Có cách nào có thể khiến hắn dừng lại không? Nếu năng lượng còn tiếp tục tăng nữa,
Tiến sĩ tần thay các nhân viên trả lời: "Cũng vô dụng thôi, chúng ta chỉ lắp thiết bị giám thị và bom cỡ nhỏ trong cơ thể hắn, bây giờ căn bản chẳng thể khống chế nổi thân thể hắn nữa rồi."
Người phụ nữ trung niên đó lộ ra sắc mặt khó nhìn.
Tiến sĩ Tần thở dài một hơi nói: "Bây giờ Mười Một ở đâu?"
Một nhân viên công tác nhanh chóng báo cáo địa chỉ lên.
Tiến sĩ Tần nói: "Lập tức phái người bí mật đón hắn về đây, bí mật về Mười Một tuyệt không thể để cho bất kì người nào khác biết được."
Đúng vào lúc này, một nam tử đang theo dõi một cỗ máy đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Tiến sĩ, năng lượng của Mười Một đột nhiên tăng vọt lên bốn trăm."
"Cái gì?" Tất cả mọi người trong gian phòng đều hít một hơi lạnh.
Nam tử vừa rồi kêy lên: "Năng lượng còn đang tiếp tục tăng lên. Hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh. Bốn trăm ba rồi... bốn trăm ba mươi bảy... bốn trăm bốn... bốn trăm tám..."
Người phụ nữ trung niên kia kêu lên: "Mau làm cho nó dừng lại đi!"
Nam tử vừa rồi trả lời: "Nhưng chúng ta chẳng có cách nào."
Người phụ nữ trung niên đó nghiến răng nói: "Vậy hãy mau phái người đi đón hắn! Phải nhanh lên!"
Lúc này, một nhân viên công tác khác đột nhiên kêu lên: "Không được rồi, đã đột phá năm trăm. Máy đo đã đạt tới cực hạn... Ối!..."
"Oành!" Nhân viên vừa rồi còn chưa dứt lời thì những chiếc máy đã đột nhiên nổ tung, tia lửa bắn ra tứ phía, tiếp đó những làn khói màu xanh tỏa ra, một mùi hôi nồng đậm tràn ngập khắp căn phòng.
Rất cả mọi người đều trợn tròn mắt mà nhìn một hàng máy trước mặt bị thiêu hủy.
Sau một hồi lâu, người phụ nữ trung niên kia là người đầu tiên tỉnh táo lại, bà ta vừa khóc vừa nói: "Tiến sĩ, năng lượng của Mười Một đã đạt tới cực hạn, thiết bị điều khiển từ xa của chúng ta ở đây đã không chịu nổi nữa, đến cả máy giám sát bên trong cơ thể nó cũng đã bị thiêu hủy rồi."
Tiến sĩ Tần xua xua tay nói: "Lập tức mang Mười Một về đây, ta muốn biết hắn đã phát sinh chuyện gì."
"Nhánh bộ đội cách nơi đó gần nhất đã xuất phát."
Tiến sĩ Tần điểm điểm đầu, tiếp đó trầm mặc không nói gì nữa. Người phụ nữ trung niên bên cạnh lão khuôn mặt cũng lộ ra thần sắc ưu lo, hai tay chắp lại, tựa hồ như đang cầu khấn cho Mười Một.
Trong lúc gian mật thất ở đó đang náo động, lúc này, tại căn biệt thự của Văn Cường.
Thân thể Mười Một đã không còn bốc khói nữa, sau khi những làn khói vụ dần dần tiêu tán, ba người nhìn thấy hai tay Mười Một đang ôm chặt lấy đầu, sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ hồ to bằng hạt đậu không ngừng túa ra.
"Mười Một!" Lãnh Dạ gọi lớn một tiếng, thanh âm lớn đến mức khiến cho Văn Cường và Văn Vi phải kinh ngạc một lần nữa. Trong ấn tượng của Văn Cường, Lãnh Dạ là một người luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lãnh Dạ hốt hoảng như vậy, lo lắng như vậy.
Mười Một nghiến chặt răng, hai tay ôm lấy đầu, mắt nhắm lại, chỉ cảm thấy như trời xoay đất chuyển, đầu óc như muốn vỡ tung, thân thể của hắn đã đau đến mức không ngừng run lên bần bật.
Văn Vi cũng cắn vào môi, hai mắt nàng nhìn trân trân vào Mười Một, nàng không biết hắn rút cục đã sao rồi, nhưng giường như nàng đã cảm giác được cái sự đau đớn mà con người chẳng thể chịu nổi kia.
Thời khắn này, nàng như mê mông đi.
Phải chịu đựng một sự đau đớn như vậy, cần phải có bao nhiêu nghị lực đây? Cần phải chịu bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu dày vò đây? Nhưng hắn, nhưng hắn vẫn không rên lên một tiếng nào.
Đúng vào lúc ba người đang không biết nên làm gì, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng "vù vù".
Sắc mặt Lãnh Dạ và Văn Cường đều biến đối, bọn họ đều nhận ra đây là tiếng máy bay trực thăng.
Lãnh Dạ mau chóng nhấc khẩu súng bắn tỉa hạng nặng lên rồi nói: "Hai người mang Mười Một trốn xuống mật thất đi, chỗ này giao cho tôi."
Văn Cường cũng không nói gì thêm, hắn vác theo Mười Một rồi nói: "Cậu hãy cẩn thận một chút." Dứt lời bèn mau chóng dẫn theo Văn Vi rời đi.
Cho đến sau khi bóng dáng của Văn Cường, Văn Vi cùng Mười Một biến mất sau hành lang, Lãnh Dạ mới kéo chốt bảo hiểm của khẩu súng nói: "Đến đây, để ta xem 'Ma Quỷ' các ngươi rút cục lợi hại đến đâu nào."