Ngọc Lâu phu nhân dứt lời, quan sát vẻ mặt Đào Hoa, chỉ thấy nàng vẫn bình tĩnh, một lúc sau mới đáp: "Cuối cùng vẫn là đến để ngắm hoa."
Đào Hoa vừa nói, Lý Ẩn đã bước đến bàn tiệc. Mọi người thấy chàng rất gấp gáp, trong tiết xuân lành lạnh mát mẻ này mà khuôn mặt chàng lại thấm một lớp mồ hôi mỏng, vừa nhìn đã biết là gấp gáp chạy đến đây.
Đương nhiên, Ngọc Lâu phu nhân đứng dậy đón rồi giới thiệu Lý Ẩn với mọi người. Xích Thủy tiên sinh và Lý Ẩn tuy chưa từng chính thức gặp mặt nhau nhưng lại vô cùng hiểu rõ đối phương. Hai người nhìn nhau chăm chú, Lý Ẩn thấy sắc mặt ông có hơi tức giận, cũng không bày ra tư thế kẻ cả người trên với ông, lấy bối phận vãn bối mà hành lễ. Xích Thủy thấy chàng tuổi còn trẻ đã làm quan to, cũng không kiêu ngạo phách lối thì cũng bớt giận hơn chút. Nhưng ông nhìn Lý Ẩn từ lúc bước chân vào hoa viên chỉ nhìn Đào Hoa mãi không dời mắt thì im lặng hừ một tiếng.
Ngọc Lâu phu nhân làm như không biết, nói với Lý Ẩn: "Nữ lang này là đệ tử yêu quý của Xích Thủy tiên sinh, Đào Hoa."
Đào Hoa nghe thế, cũng gọi chàng "Lý đô đốc". Nàng gọi xong, cũng không nghe được tiếng Lý Ẩn đáp lời thì bèn ngẩng đầu, phát hiện chàng vẫn đang nhìn mình chăm chăm, hai mắt sáng quắc. Đào Hoa thở dài trong lòng, hai người chỉ mới nửa năm không gặp, mà Lý Ẩn đã gầy đi nhiều, khuôn mặt chàng vốn đã là dạng góc cạnh sắc sảo, giờ trông lại càng bén nhọn hơn, có điều chàng bôn ba lâu ngày như vậy nhưng da dẻ vẫn trắng, thậm chí còn trắng đến mức như đang có bệnh trong người.
Đào Hoa đang nghĩ như thế, bỗng nghe Lý Ẩn nói: "Nàng gầy đi rồi."
Nàng tự nhủ, chàng mới là người gầy đến mức chịu không nổi luôn ấy, nhưng ngoài mặt nàng chỉ im lặng, không đáp lời.
Ngọc Lâu phu nhân thấy hai người đối diện nhau chẳng nói năng gì thì kéo chàng ngồi xuống, sai người dâng thêm rượu ngon và thức ăn thịnh soạn. Nhưng tâm Lý Ẩn vốn chẳng ở đấy (1), mà những người còn lại ai cũng có nỗi niềm riêng nên nửa buổi tiệc sau ăn không được thỏa chí cho lắm.
Lý Ẩn ngồi xuống ghế rồi, chỉ cạn rượu chứ không hề động đũa. Một lúc lâu sau, Đào Hoa nghe Lý Ẩn hỏi Xích Thủy tiên sinh: "Vãn bối ở kinh thành nghe danh tiên sinh đã lâu, hiếm khi gặp được tiên sinh nơi đất bắc, nên muốn mạo muội mời tiên sinh đến phủ đô đốc làm khách, dám hỏi tiên sinh muốn ở lại đất bắc đến bao giờ?"
Xích Thủy tiên sinh nghe lời chàng nói, thầm nghĩ trong lòng: Trình độ nịnh nọt hay thật, tuy lúc trước ông cũng làm quan, nhưng chỉ là phận quan quèn, từ quan rồi mới dùng bút danh Xích Thủy vẽ tranh, mà tác phẩm nổi tiếng nhất của ông cũng được lưu hành dưới cái danh Tiếu Tiếu, Lý Ẩn nghe danh gì từ ông mà đòi ngưỡng mộ?
"Lần này ta đến đất bắc là để ngắm hoa, ngắm xong đương nhiên sẽ đi, sao dám đến làm phiền phủ đô đốc."
Lý Ẩn xoay chén rượu trong tay, nhỏ giọng đáp: "Vậy thì đáng tiếc thật. Vãn bối đang giữ một bức tranh tốt, còn đang muốn nghe tiên sinh chỉ điểm đôi câu."
Xích Thủy vừa nghe đã biết tên nhóc này đang muốn mồi chày mình, nhưng ông yêu tranh thành tính, vừa nghe có tranh đẹp cũng không nhịn được hỏi thêm một câu: "Tranh vẽ cái gì?"
Lý Ẩn nhìn Đào Hoa một chút rồi mới đáp gọn: "Âu Bích."
Đào Hoa nghe xong, hơi run tay khiến rượu trong chén sánh ra ngoài non nửa. Ngọc Lâu phu nhân ngồi bên cạnh thấy nàng như thế, cười ra chiều vô cùng mãn nguyện, dài giọng kêu: "Muội muội cẩn thận một chút." Nói xong thì rút khăn tay muốn lau tay cho Đào Hoa.
Lý Ẩn thấy thế, nói với Ngọc Lâu phu nhân: "Lúc trước phu nhân có nói với ta dạo gần đây có bọn đạo chích làm loạn nên nay ta đã mang thêm người đến trấn thủ ở đây."
Ngọc Lâu phu nhân càng cười vui vẻ hơn: "Đã khiến đô đốc nhọc lòng rồi."
Xích Thủy buồn bực cực kỳ, mấy giây trước chàng ta còn nhìn Đào Hoa thâm tình đậm sâu như kia, chớp mắt một cái đã lo lắng cho Ngọc Lâu phu nhân vậy rồi. Hay tên này muốn trái được ôm mà phải cũng ấp, hưởng phước một chồng lắm vợ? (2) Ông càng nghĩ càng giận điên người, bèn nói với Ngọc Lâu phu nhân trời đã tối, mình muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngọc Lâu phu nhân đồng ý, muốn đứng lên tiễn khách, mọi người vừa đứng dậy, đã nghe Lý Ẩn nói với Xích Thủy một câu: "Vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo đệ tử của tiên sinh, không biết có được không?"
Xích Thủy nghe xong thì cười lạnh: "Chỉ tiếc đồ nhi nhà ta ngoại trừ chuyện tranh vẽ họa đồ ra thì những thứ còn lại chả hiểu biết gì nhiều, sợ rằng không giáo được gì cho ngài đấy."
"Chuyện vãn bối muốn hỏi quả thật có liên quan đến tranh."
"Âu Bích kia?"
"Đúng thế. Vấn đề này của vãn bối sợ rằng ngoài Đào nữ lang ra thì không còn ai giải đáp nổi nữa, tranh ấy là tranh nữ lang vẽ."
Xích Thủy nhíu mày, quay đầu hỏi Đào Hoa: "Đào Hoa, y nói thật à?"
Đào Hoa cúi đầu đáp vâng.
Xích Thủy nghe xong, nhìn hai người rồi nghĩ rằng nói ra cho hết cũng đỡ vướng mắc trong lòng, bèn để Đào Hoa ở lại nói chuyện với Lý Ẩn. Phu thê Xích Thủy rời khỏi hoa viên, Ngọc Lâu phu nhân thì không rời đi mà chỉ đứng chỗ cách hai người khá xa để chờ.
Lý Ẩn thấy mọi người đã tản đi bớt cả rồi thì vội vã đi đến trước mặt Đào Hoa, gọi nàng một tiếng Yêu Yêu. Đào Hoa không đáp, Lý Ẩn cũng không nói tiếp, cuối cùng là Đào Hoa thấy chàng cứ nhìn chằm chằm vào mình miết bèn mở miệng hỏi: "Chàng muốn hỏi gì?"
"Nàng vẽ đóa Âu Bích kia từ bao giờ?"
Đào Hoa thở dài, "Đệ tử kể cho ta nghe chuyện Văn chiêu nghi..." Nói được một nửa, nàng bỗng cảm thấy vô ích nên cũng im bặt.
Lý Ẩn thì nóng nảy, "Nàng nghe nói Văn chiêu nghi yêu thích Âu Bích, cũng quý trọng tài vẽ tranh của nàng nên muốn vẽ một bức tranh Âu Bích để ta tặng cho nàng ta, sau đó nàng lại gặp rắn cắn, sau nữa thì phát hiện chuyện ta tách tranh...nên mới không vẽ nữa đúng không?"
Đào Hoa nhíu nhíu mi, "Chàng đã biết rồi thì cần gì phải —"
"Ta biết nàng lúc nào cũng thật lòng với ta." Lý Ẩn nói xong, muốn nắm tay Đào Hoa nhưng lại bị nàng tránh đi."
Sao Lý Ẩn dám ép nàng chuyện gì nữa đây? Chàng bèn nhỏ giọng nói: "Chuyện quá khứ là do ta sai, phải làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta bây giờ?"
Đào Hoa cúi đầu, yên lặng không nói gì.
Nếu là lúc trước, Lý Ẩn đã sớm ôm nàng vào lòng rồi. Nhưng lần này lại không thể làm thế, đành phải nói: "Nếu ta cố gắng gom nhặt lại bát nước đổ đi, dốc sức gương vỡ lại lành (3) thì nàng sẽ tha thứ cho ta mà phải không?"
Đào Hoa nghe thấy thế lòng cũng là lạ, đang định mở miệng thì bỗng thấy có ánh lửa bốc lên từ đằng xa, tiếng người vang vọng. Lý Ẩn cũng nghe thấy, ngay lập tức xoay người bảo vệ Đào Hoa sau lưng, tay chàng sờ vào roi ngựa giắt bên thắt lức, hừ một tiếng: "Quả nhiên là có đạo chích!" Dứt lời, bèn huýt sáo, thông báo đến các trạm gác. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng tù và hô ứng đáp lời hiệu triệu.
Mười mấy người nhanh chóng tiến vào, Lý Ẩn nói với những người còn đứng trong hoa viên: "Đi bảo vệ phu nhân đi."
Toàn bộ người dưới đều tuân lệnh chàng, một toán người tiến đến bảo vệ Ngọc Lâu phu nhân, một hai người còn lại thì bảo vệ Lý Ẩn và Đào Hoa. Đào Hoa chạy không nhanh, Lý Ẩn đang muốn bế nàng lên thì đã nghe tiếng gọi của Ngọc Lâu phu nhân: "Đô đốc cứu ta với!"
Mọi người cũng quay đầu nhìn lại, thấy một đám người mặc áo đen đang tấn công về phía Ngọc Lâu phu nhân, Lý Ẩn thấy người của chàng bắt đầu rơi xuống thế hạ phong, cũng thoáng do dự, rồi lại nghe Ngọc Lâu phu nhân kêu cứu thêm một tiếng nữa. Chàng cũng biết sự tình không thể chần chừ được nữa bèn dặn dò thủ hạ: "Nhất định phải bảo vệ nữ lang bình an vô sự."
Lý Ẩn phân phó xong thì dùng khinh công chạy về phía nhóm người Ngọc Lâu phu nhân, Đào Hoa được bảo vệ chạy đi, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Ẩn còn chưa đến nơi, roi ngựa đã vung lên vùn vụt, nhanh chóng đánh về phía đám người mặc áo đen. Nhưng dù sao đám người mặc áo đen đó vẫn chiếm ưu thế về số lượng, Lý Ẩn đến chi viện cũng không giúp tình hình khá khẩm lên ngay.
Đào Hoa thấy thế, lòng như lửa đốt, bèn nói với những người đang bảo vệ mình: "Mục tiêu của bọn họ là Ngọc Lâu phu nhân, mọi người mau đến giúp Lý Ẩn đi, ta tìm chỗ nấp kỹ một chút là ổn thôi."
Họ nghe xong, nhìn nhau thương lượng một chút, cuối cùng quyết định để lại hai người dẫn Đào Hoa tìm một nơi an toàn trốn đi, còn lại thì qua bên kia giúp Lý Ẩn. Đào Hoa nấp sau một chỗ núi giả khá an toàn rồi, nghe bên chỗ Ngọc Lâu phu nhân kêu một tiếng. Nàng nhìn sang, chỉ thấy một tên áo đen bị trúng kiếm ngay ngực nhưng cũng không từ bỏ mà rút dao găm nhỏ trong người ra rồi phóng nhanh về phía Ngọc Lâu phu nhân.
Lý Ẩn đang cách chỗ Ngọc Lâu phu nhân gần nhất, roi ngựa của chàng cũng đang bị đối thủ kiềm kẹp, Lý Ẩn thấy người nọ đã đến sát Ngọc Lâu phu nhân thì bỗng duỗi tay chắn mũi kiếm kia. Đào Hoa thấy chàng dùng tay không chắn kiếm thì hoảng lắm, không nhịn được kêu một tiếng. Người lao tới nọ cũng đã kiệt sức, bị Lý Ẩn chắn như thế thì mất sức quỳ luôn xuống trước mặt hai người Lý Ẩn và Ngọc Lâu phu nhân.
Tiếp đó, Lý Ẩn rút roi về rồi lại vung lên càn quét. Đám người áo đen đã tan đàn xẻ nghé, chạy thoát tán loạn. Lý Ẩn vẫn canh cánh Đào Hoa, thấy Ngọc Lâu phu nhân an toàn rồi thì để mặc nàng ta mà chạy đi tìm Đào Hoa.
Đang lúc này, người nọ cũng là lực nghỉ, lại bị Lý Ẩn ra sức một chắn, phốc một tiếng liền quỳ ở Lý ngọc hai người trước mặt.
Chàng đi đến trước mặt rồi Đào Hoa mới phát hiện tay trái chàng đã bị thương nặng. Đào Hoa nhìn bàn tay đã từng được nàng hôn qua đã chảy máu đến trắng bệch cả tay thì không nhịn được đỏ bừng cả mắt. Nàng vội vàng bước lên dùng khăn tay cầm máu ở vết thương, nhưng miệng vết thương đã chảy rất nhiều máu rồi, máu trong thoáng chốc thấm ướt cả khăn tay.
Đào Hoa thấy vậy, run giọng hỏi chàng: "Chàng thích nàng ấy đến vậy ư?"