Không có mặt mũi tìm bà đòi thịt, lại không biết tự mình mua chút thịt cho mấy đứa nhỏ ăn, đương nhiên, nếu là thật sự nghèo thì thôi, nhưng rõ ràng có tiền lại không biết bồi bổ trên người con trai mình, lại muốn đưa về cho Quỷ hút máu nhà mẹ đẻ, sau đó lại đến chỗ bà đòi thịt, vậy đừng trách bà không cho cô ta thể diện!
Trước kia Bà nội Nguyễn cũng chưa bao giờ nói chuyện này trước mặt mấy cậu nhóc, nhưng lần này bà muốn cho bọn Nguyễn Thí nhìn thử, mẹ bọn họ có đức hạnh gì.
Nguyễn Kiến Đảng không có công việc đứng đắn, phần lớn thời gian ở trong đồng ruộng kiếm ăn, thỉnh thoảng lên trấn làm công việc lặt vặt, một tháng nhiều lắm cũng chỉ kiếm được hai mươi tệ, số này coi như là nhiều, hơn nữa là dưới tình huống không có công việc đồng áng, thời gian dư dả.
Phần một cân thịt kia phải một khối hai hào, người bình thường thật sự không đến tết cũng không nỡ ăn, cô ta thì sao, cứ như vậy tùy tùy tiện cân mang về nhà mẹ đẻ!
Còn nói bồi bổ thân thể cho bọn Nguyễn Dực, cô ta mà để cho bọn họ thấy được chút cặn thịt không?
"Mẹ ơi, mẹ hôm nay lại đến nhà bà ngoại?" Nguyễn Dực hỏi, sắc mặt không tốt lắm, cậu đối với bà ngoại của mình cũng không có chút ấn tượng tốt, trước kia không hiểu, không rõ vì sao mỗi lần đi nhà ngoại, nếu mang đồ đi, bọn họ sẽ hỏi han ân cần với cậu, không mang theo đồ đạc theo, sẽ bị lạnh lùng đáng sợ.
Chờ cậu hiểu rồi, trừ phi tất yếu sẽ tuyệt đối không đi.
Cậu không nghĩ tới, mẹ cậu thế mà mua một cân thịt đi qua, rõ ràng cuối tháng trước mới mua một cân, lúc này mới qua nửa tháng, sao lại mua một cân?
"Con thì biết gì, viết bài tập về nhà của con đi." Liễu Chiêu Đệ lần trước mua thịt cũng đã gạt người trong nhà, nhưng không nghĩ tới nửa đường gặp Nguyễn Thí, bị cậu phát hiện, sợ cậu nói lỡ miệng, vội vàng lên tiếng gầm gừ trước.
Quay đầu lại giải thích với Bà nội Nguyễn: "Mẹ, mẹ con bị bệnh, gần đây sức khỏe không tốt, bác sĩ trạm y tế nói lần trước bà ấy bị ngã, phải bồi bổ thật tốt, vì thế, con mới cân một cân thịt đi qua."
"Tôi mặc kệ ai ngã, ai bị hư thân thể, nếu cô có tiền mua thịt, cũng đừng đến chỗ tôi đòi, tôi cũng thay cô thấy nhục đấy!" Bà nội Nguyễn cũng lười nghe những lời nói dối vừa dài vừa thối kia, hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị vào phòng bếp, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay đầu nhìn về phía cô ta.
"Nếu cô nói đến bồi bổ thân thể, vậy tôi hỏi cô, lần trước Kiều Kiều sinh bệnh là thoát chết trong chỗ chết, cô làm thím sao lại không biết mua cho con bé chút đồ ăn ngon bồi bổ?"
Nghe vậy, Liễu Chiêu Đệ vuốt mái tóc vụn bên tai mình, ánh mắt phiêu phiêu: "Khụ khụ... Chuyện đó, không phải vẫn còn ngài?"
Bà nội Nguyễn khẽ cười nhạo: "Tôi là tôi, cô làm thím là cô làm thím, làm sao có thể lẫn lộn lại, không nói cái gì khác, thím ba của cô còn có thể làm cho con bé một bộ quần áo, thím tư cũng mua nửa cân đường, cô thì sao?"
"Nếu cô không biết mua cái gì, cho tôi tiền, tôi đi mua cũng được, hoặc là lấy nửa cân trứng từ trong nhà cũng được." Nói xong Bà nội Nguyễn vươn tay về phía cô ta.
Trước người là Bà nội Nguyễn hùng hổ bức người, phía sau là con trai và đông đảo cháu trai, Liễu Chiêu Đệ bị Bà nội Nguyễn chặn ở nơi này, trong lúc nhất thời nói cái gì cũng không đúng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vừa định nói toàn bộ trứng gà trong nhà đã đổi thành tiền, bên kia Nguyễn Vĩ đã nhanh miệng hô: "Bà nội, trứng gà nhà cháu hiện tại rất nhiều, có thể để toàn bộ cho em gái ăn, hiện tại cháu đi lấy!" Nói xong thì chạy đi lấy trứng gà.
Liễu Chiêu Đệ bị đứa con trai ngốc nghếch của mình tức giận đến thiếu chút nữa bị bệnh tim, lại sợ cậu ngốc nghếch lấy hết trứng gà ra, vội vàng nói một câu để mẹ rồi đuổi theo.