Ba ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh đều ở đoàn văn công tích cực phối hợp luyện tập với đội nhạc khí.
Càng ngày càng có nhiều người nghe được tiếng đàn dương cầm của cô, những âm thanh nghi ngờ cô lúc trước cũng dần dần nhỏ đi.
Cho dù cô có phải là thông qua quan hệ mới được tuyển chọn hay không thì cô cũng đều có thực lực để ở lại nơi này.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, lập tức đến ngày ca khúc mới luyện tập lên sân khấu biểu diễn lần đầu tiên.
Cô là người đàn dương cầm, đương nhiên là phải xuất hiện ở vị trí quan trọng nhất trên sân khấu, nhưng mà hình tượng của Diệp Ninh thật sự quá "đặc sắc", vì tránh cho người xem chú ý và khó chịu, Từ Minh Vũ cố ý sắp xếp lại vị trí đứng của toàn bộ đội nhạc khí.
Bày đàn dương cầm ở một góc trái bên dưới của sân khấu, hơn nữa còn báo trước với người điều chỉnh ánh đèn, đến lúc đó cố gắng đừng chiếu đèn quá sáng vào góc bên trái, như thế có thể hạ thấp sự chú ý của người xem, không cho bọn họ để ý đến Diệp Ninh nhiều nhất có thể.
Diệp Ninh hoàn toàn không có dị nghị gì về cách sắp xếp này.
Cô bày ra thực lực diễn tấu đàn dương cầm cũng không phải là vì chính cô.
"Diệp Ninh, đây là quần áo cố ý đặt làm riêng cho cô, cô mau đi thay đi, sau đó đi đến bên này trang điểm."
Diệp Ninh nghe Từ Minh Vũ nói là còn phải trang điểm, khóe miệng hơi co giật.
Tuy rằng là con gái, ai cũng thích đẹp, nhưng mà cái mặt này của cô mà đi trang điểm chỉ sợ sẽ bị người ta trêu chọc, huống chi vị trí của cô cũng đã sắp xếp xong rồi, cũng sẽ không có ai nhìn thấy rõ mặt của cô.
Nhưng quần áo vẫn phải thay, lần này đội nhạc khí lên sân khấu biểu diễn đều mặc trang phục đoàn của đoàn văn công, trước kia bởi vì cô quá béo, không có số đo thích hợp nên chỉ có thể mặc quần áo của cô.
Diệp Ninh nhanh chóng đi vào phòng thay đổi, một lúc sau lại đi ra.
Mấy cô gái khác mặc trang phục đoàn vào đều sẽ có khí chất xuất chúng, eo thon chân dài, mà cô thì cái bụng tròn trại làm quần áo căng phồng, đến cả thắt lưng đeo bên ngoài cũng là vừa khít.
Thay quần áo xong, đứng ở giữa mọi người, cô vẫn cứ là người bắt mắt nhất.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô như thế, cố nhịn cười, nghĩ một đằng nói một nẻo khen: "Cũng đẹp đó."
Diệp Ninh đương nhiên tự biết là đẹp hay xấu.
"Được rồi, mau đi trang điểm đi." Trịnh Thư Vân thúc giục cô, muốn dời lực chú ý của cô đi.
Diệp Ninh quan sát Trịnh Thư Vân đã trang điểm xong, da trắng xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
"Tôi không cần trang điểm đâu."
Thợ trang điểm cũng gọi cô đến, cười nói: "Đừng lo lắng, kỹ thuật trang điểm của tôi cũng không tệ lắm."
"Thầy à, không phải tôi sợ kỹ thuật của thầy không được, mà là tôi cảm thấy tôi không cần mấy thứ này."
Diệp Ninh ăn ngay nói thật, cô quá hiểu biết về tình hình của mình.
"Nhưng mà..."
"Tôi thoa chút son môi là được rồi."
Thợ trang điểm còn định tiếp tục thuyết phục cô, Diệp Ninh đã cầm son môi trên bàn trang điểm, thoa tượng trưng một chút cho có.
Thấy cô không thích đến thế, mọi người cũng không khuyên nữa.
"Đã chuẩn bị xong hết chứ? Sắp đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi."
Từ Minh Vũ luôn để ý đến tình hình trên sân khấu, quay về hậu trường nhắc nhở mọi người.
Trịnh Thư Vân dẫn đầu nói: "Chuẩn bị xong rồi."
"Diệp Ninh, cô thì sao?" Từ Minh Vũ không yên tâm, xác định tình hình của Diệp Ninh.
Toàn bộ đội nhạc khí đều có kinh nghiệm lên sân khấu, chỉ có một mình Diệp Ninh là người mới, hơn nữa thời gian luyện tập còn rất ngắn.
Hơn nữa đoạn diễn tấu dương cầm của Diệp Ninh cũng là đoạn quan trọng nhất, lần này có rất nhiều lãnh đạo đến, thật sự không thể xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Từ Minh Vũ, Diệp Ninh nói: "Không thành vấn đề."
Từ Minh Vũ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, cũng cảm thấy thả lỏng đi một ít.
Tất cả mọi người của đội nhạc khí đi theo sự dẫn dắt của Trịnh Thư Vân, đến trước cửa sân khấu chờ đợi, hiện tại trên sân khấu đang là đội ca hát biểu diễn.