Trong nhà Từ Hạo Hoa có chút tiền, nếu không thì gã không thể nào theo đuổi bạn gái không chút kiêng dè như vậy, cho nên gã có thể trả được mấy chục nghìn để giải quyết vấn đề.
Cố Khanh đang định nói chính mình thật sự không có cách nào, lại động ý niệm, bỗng nhiên nhớ đến một việc.
Hình như cũng có cách đấy.
Cố Khanh không kiên quyết từ chối, nói: "Vậy đi, ngày mai là thứ bảy, cậu để tôi trở về suy nghĩ một ngày, xem có cách nào không. Nếu thật sự không được thì cậu hãy ở trong chùa nửa tháng đi!"
"Được được được, Cố Khanh, tôi nhờ cả vào cậu. Chỉ cần sự tình được giải quyết, tôi nhất định cho cậu phí dịch vụ hậu hĩnh!"
Nghe Cố Khanh đồng ý giúp thì Từ Hạo Hoa rất vui, hoàn toàn bỏ ngoài tai nửa câu sau, chỉ chờ cô hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Chờ Từ Hạo Hoa đi khuất, Thẩm Thần lo lắng nhìn Cố Khanh: "Khanh Khanh, cậu thật sự có biện pháp?"
Cố Khanh vuốt sống mũi, cười cười: "Ngày hôm qua cùng Nhất Khả đi mua đồ tôi còn chưa động vào, vừa lúc có thể làm thử."
Dù sao kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa không nên nghiêm trọng như vậy, nếu giải quyết theo cách của Cố Khanh thì chẳng những giải quyết vấn đề của gã, còn có thể khiến công tử đào hoa này yên lặng một thời gian.
Vả lại nếu thật sự có số phí dịch vụ lớn vừa lúc trám vào tiền ngày hôm qua mua tượng Quan Âm, lá bùa, bút bùa linh tinh thì cũng giảm bớt căng thẳng thiếu tiền.
Trần Nhất Khả ở bên cạnh há to miệng, muốn nói cái gì nhưng hậm hực khép miệng lại.
Trần Nhất Khả thầm nghĩ: làm được không? Chính Khanh Khanh đã nói từ xưa đến nay chưa vẽ bùa bao giờ, nghe thật không đáng tin chút nào.
Hôm nay Cố Khanh dậy sớm hơn mọi khi, sau khi đánh răng súc miệng thì vội vàng đi tới sân thể dục.
Hiện giờ mỗi ngày thân thể của Cố Khanh đều hấp thu linh khí xung quanh, có thể nói là trạng thái siêu tốt. Bây giờ cô đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, mỗi sáng không đúng giờ thức dậy đi sân thể dục luyện một lần thuật luyện thể cơ sở đều sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Cố Khanh hoàn thành bài tập rèn luyện một ngày, sau đó tắm rửa dâng hương đương nhiên không thể nào.
Cố Khanh tắm vội rồi rửa tay, lấy ra lá bùa, bút bùa và chu sa đã mua.
Cô định thử vẽ bùa hộ mệnh trước.
Pha bút bùa, chấm bút bùa vào chu sa, sau đó Cố Khanh hắng giọng, tập trung tinh thần.
Ba người sáu con mắt ở bên cạnh cùng nhìn chằm chằm, nín thở không dám nói chuyện, bỗng cảm thấy không khí hơi nghiêm túc.
Cố Khanh tập trung tinh thần, khống chế linh khí trong thân thể từng chút một tập trung vào đầu bút. Cô hít sâu một hơi, dựa theo cách vẽ bùa hộ mệnh mà trong đầu ghi nhớ, đè bút xuống giấy vàng. Ánh sáng màu trắng nhạt theo chu sa hiện ra trên lá bùa trông càng tươi sáng, dần dà theo động tác của Cố Khanh hình thành một vòng sáng nguyên vẹn.
Lần vẽ bùa đầu tiên của Cố Khanh rất thuận lợi.
Quá thuận lợi, thế cho nên Cố Khanh một nét bút hoàn thành một tấm bùa hộ mệnh, tay cầm bút bùa vẫn chưa phản ứng lại.
Thấy Cố Khanh đứng yên nửa ngày không có động tác, ba người ở bên cạnh lại gần, ngó ngang ngó dọc 'quỷ vẽ bùa' ở trên bàn, nhưng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hách Viện Viện kéo tay áo của Cố Khanh: "Khanh Khanh, vẽ xong chưa?"
Cố Khanh tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn bùa hộ mệnh trên bàn, ưm, vốn quanh lá bùa tỏa ánh sáng trắng, hiện tại vẽ xong thì dường như ánh sáng trắng bên mép bùa hộ mệnh tụ tập quanh lá bùa hình thành một lớp bảo hộ như kết giới.
Chắc đây là thành công.
Cố Khanh gật đầu, cầm bùa hộ mệnh lên, chu sa thoáng chốc khô lại bám trên lá bùa.