Đợi đến khi bóng dáng của Vanak biến mất bên trong mặt gương, Lumen tiếc nuối cất quyển sách trên bàn vào trong 'Túi lữ hành'.
Cậu đứng dậy, rời khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng Julie, gõ nhẹ hai tiếng.
Julie rất nhanh đi ra mở cửa phòng, trước ngực ôm chăn, hai bên bả vai trần trụi giống như hai đống tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng đêm.
"Tôi không hề quấy rối cậu!"
Lumen tự lẩm bẩm nói:
"Vanak đề nghị hợp tác với tôi, đối phó với Guxin và Albus, ngay tại đống đổ nát của Công ty nông nghiệp Dudes."
Nói xong, không đợi Julie đáp lại, Lumen quay người, đi xuống cầu thang chìm trong đêm, dần dung hợp làm một với bóng tối. ...
Trong hang rỗng tràn ngập sương mù chiến tranh, trước bốn pho tượng đối diện theo cặp, Guxin đội mũ dạ tơ lụa cao nửa đầu nói với Albus mặc áo khoáng màu đen hoa văn đỏ:
"Không chắc chắn những manh mối liên quan đến Vanak này có phải là mồi nhử hay không, và liệu có thể khiến chúng ta rơi vào cạm bẫy hay không."
Hai tay Albus đút túi quần, cười một tiếng, nói:
"Cho nên chúng ta mới tới nơi này."
"Mặc kệ có phải cạm bẫy hay không, cạm bẫy là gì thì chỉ cần chúng ta đủ mạnh là có thể khiến âm mưu của bọn chúng mất tác dụng, để chính bọn chúng phải nuốt quả đắng."
Guxin khẽ gật đầu nói:
"Đúng vậy, tôi từng nghe một câu nói, dù có gộp bao nhiêu trứng lại với nhau cũng không thể đập vỡ tảng đá, hiện tại điều chúng ta cần làm là phải biến mình thành tảng đá."
"Lần trước chúng ta không chắc chắn có thể khóa được Vanak, cho nên mới không dám mạo hiểm kích phát sức mạnh cường đại nhất của tế đàn này, để tránh lãng phí, lần này, có thể cho Vanak một 'Bất ngờ' rồi đấy."
Albus 'Ha ha' cười nói :
"Lần trước không thành cũng là chuyện tốt, nói không chừng ảo giác có thể khiến cho Vanak tập trung tất cả mục tiêu để đối phó với chúng ta, như vậy có thể giải quyết luôn trong một lần."
Nói tới đây, Albus nhìn quanh, khẽ cười, nói:
"Tôi còn tưởng rằng mấy ngày này Lumen sẽ lén lút quay trở lại đây, nên mới cố ý dặn anh để 'Đèn tai họa' lại trên tế đàn, dụ dỗ cậu ta sử dụng, không nghĩ tới cậu ta lại kẻ nhát gan như vậy."
"Cậu ta đã tới rồi." Guxin phát hiện ra dấu vết xâm nhập từ địa hình xung quanh,"Cậu ta đã thử phá pho tượng nhiều lần, nhưng không thể thành công, tế đàn này đã hấp thụ lượng sức mạnh nhất định từ lòng đất để tự sửa chữa, khiến một ít chi tiết bị thay đổi, à, tôi thật sự không ngờ cậu ta lại có thể kiềm chế được loại khát cầu và tiếng gọi kia, mà không thắp sáng 'Đèn tai họa' ngay tại chỗ đấy, đối với 'Thợ săn', loại năng lực tự chủ này thuộc về ngoại lệ của ngoại lệ."
Albus hất cằm:
"Anh nhanh cử hành nghi thức đi."
"Ha ha, trước tiên phải kiểm tra xem 'Đèn tai họa' có bị thay đổi hay thêm thứt gì hay không, một 'Thợ săn' mà không thể vạch trần âm mưu phá hoại thì thật sự có lỗi với tên con đường này."
"Anh coi thường sự thận trọng của tôi đấy à?" Guxin cười một tiếng, tới gần bệ đá cao nửa người, cầm cái đèn chứa thứ chất lỏng bán đông đặc màu vàng nhạt kia.
Hắn cẩn thận quan sát một lúc lâu, sau đó dùng mũi ngửi mùi tản ra từ ngọn đèn dầu này, cuối cùng dùng ngón tay chổ ấn hai cái lên bề mặt chất lỏng cạnh bấc đèn.
Guxin chợt rút ngón tay lại, để cho ngọn lửa trắng rực đốt chất lớp dầu màu vàng nhạt dính trên đầu ngón tay.
Mùi hương ấm áp, ám trầm, mị hoặc mang theo mùi rỉ sắt nhanh chóng chui vào chóp mũi hắn, hắn nhắm hờ mắt, khẽ gật đầu, nói:
"Không có vấn đề gì."
Albus cười theo, nói:
"Các anh học được phương pháp làm 'Đèn tai họa' và nghi thức mật khế tương ứng ở đâu thế? Khá thần kỳ đấy."
"Về sau anh sẽ biết thôi, đợi chuyện lần này kết thúc, chúng ta chính thức trở thành đồng đội." Guxin mỉm cười nói.
Hắn xoay người, đứng đối diện với bốn pho tượng và 'Đen tai họa' kia, lấy một binh sĩ sắt màu xanh lam lớn bằng bàn tay được giấu kín trong túi ra, đặt nó lên bệ đá cao nửa người.
Chẳng phải là kỷ đệ tứ Trier hay sao? Cái này có gì mà khó đoán, lại còn cần giữ bí mật với đồng đội nữa, ha ha. Albus bắt đầu lặng lẽ di chuyển về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Guxin.
Đây là lựa chọn theo bản năng đề đề phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Cuối cùng, Albus đứng cách đó mười bốn mười lăm thước, giấu mình sau màn sương mù đậm đặc nhìn Guxin thắp ngọn đèn dầu nọ, rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiến vào trạng thái thiền định, bắt đầu thể nghiệm mật khế.
Mấy chục giây sau, trong mùi hương ám trầm dụ hoặc tràn ngập xung quanh, Guxin 'Thấy' một màn sương mù đậm đặc.
Khác với sương mù chiến tranh trong hang rỗng, màn sương mù này nhiễm màu u ám.
Nó phủ kín một thành phố không nhìn thấy ranh giới rõ ràng, chỉ thấy hình dáng mơ hồ.
Guxin nửa mơ màng nửa thanh tỉnh bay về phía nơi kỳ quen thuộc kia.
Không biết qua bao lâu, hắn đi tới trước một tòa tháp cao chỉ còn bóng đen, nhanh chóng rơi xuống cái đáy âm trầm mang đến cảm giác khủng bố.
Nơi này tựa như một miệng giếng, một miệng giếng dung nhập với bóng tối.
Guxin không ngừng lặp đi lặp lại mục đích của nghi thức mật khế lần này, để đối kháng lại sự trì trệ càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn tới gần miệng giếng kia, hướng ánh mắt nhìn vào bên trong.
Ngay sau đó, hắn 'Thấy' phiến đá phủ kín rêu xanh, 'Thấy' những sợi xích sắt đen gắn chặt trên thành giếng đá cổ kính, mơ hồ thấy hoa văn chạm khắc trên bề mặt xích sắt nhưng rất khó có thể nhận ra hình dáng chi tiết.
"Đã có thể nhìn thấy tình hình trên vách giếng cổ rồi sao?"
"Trước kia không thể thấy..."
"Hiệu quả của lần này tốt như vậy, là vì mình càng ngày càng tới gần vị tồn tại vĩ đại kia sao?" Guxin không khỏi vui mừng.
Hắn kích động chuyển tầm mắt nhìn xuống mặt nước tối tăm bên trong giếng cổ.
Nước giếng sâu thẳm mà u ám khẽ nổi gợn sóng, dần ngưng tụ ra một bóng dáng.
Guxin cố gắng nhìn lại, đột nhiên thấy từng mảng từng mảng vỏ cây màu nâu.
Chúng nó gắn chặt trên một khuôn mặt, mang đến nỗi khủng hoảng và kinh sợ khó có thể diễn tả bằng lời.
"Vỏ cây?" Guxin giật mình hoảng sợ, đồng thời trong đầu sinh ra mối nghi hoặc.
Tại sao lại xuất hiện vỏ cây ở đây?"
Không phải là sắt thép và máu tươi sao?
Guxin theo bản năng cúi đầu, nhìn về phía hai tay mình, phát hiện trên mu bàn tay mình cũng nổi từng mảng vỏ cây màu nâu kèm theo rỉ sắt.
Đồng tử của Guxin đột ngột phóng đại kịch liệt, hắn lại hướng ánh mắt nhìn về phía mặt nước giếng sâu thẳm tối tăm.
Hắn thấy rõ bóng người phản chiếu trên mặt nước.
Đó chính là hắn!
Khuôn mặt hắn bám đầy vỏ cây loang lổ!
Giây tiếp theo, những mảng vỏ cây này tựa như có sự sống, mấp máy, hãm sâu xuống, nhiễm màu da thịt.
Chúng nó biến thành vô số bào tử ướt sũng, khảm sâu trong máu thịt, những bào tử này lần lượt nứt ra, tựa như chuẩn bị phun vô số hình người nhỏ trần trụi.
Guxin sợ hãi đến cực độ, hắn mở choàng hai mắt, thoát khỏi trải nghiệm mật khế vừa rồi.
Phù... Hắn thở hổn hển, đồng thời thấy binh sĩ bằng sắt để trên bệ đá cao nửa người kia đanh nhanh chóng phình ra, rất nhanh cao thành ba bốn thước, hơn nữa đôi mắt hiện ra màu đen sắt, không còn là ánh lửa đỏ sậm thiêu đốt.
Cây trường thương trong tay binh sĩ sắt này nhanh chóng được bao bọc trong ngọn lửa xanh mang sắc trắng rực.
"Thành công." Guxin lấy lại bình tĩnh, không còn căng thẳng nữa.
Hắn cảm thấy dị thường vừa rồi là do mình càng ngày càng tới gần vị tồn tại vĩ đại kia, đây là do đi sâu vào trải nghiệm mật khế, cho nên mới có sự khác biệt rõ ràng và càng chi tiết hơn sao.
"Mình mạnh hơn rồi." Guxin đứng thẳng dậy, vươn tay phải ra, dập tắt 'Nến tai họa'.
"Đây là con rối có một phần cấp bậc và thực lực của 'Kỵ sĩ thiết huyết' sao? Albus đi từ khoảng cách hơn mười thước chậm rãi quay trở lại.
"Đúng vậy, có thể coi nó là 'Kỵ sĩ thiết huyết' bản yếu hơn, nhưng không thể bằng loại như Vanak được." Guxin cực kỳ tự tin trả lời.
Hắn còn chưa kịp xem kỹ kiến thức và chỗ ưu việt mà mình đạt được từ trải nghiệm mật khế.
Albus đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn Guxin, cười nói bằng giọng điệu trêu tức:
"Tóc anh dài thật đấy."
Tóc mình dài ra sao... Guxin nghiêng đầu, phát hiện mái tóc màu nâu của mình chưa bao giờ để qua lỗ tai vậy mà giờ đã mọc dài đến hai bên má.
Hắn đột nhiên có một suy đoán:
Thu hoạch từ trải nghiệm mật khế lần này giúp mình càng tới gần con đường 'Ma nữ' hơn chăng?"
Hắn mang theo nghi ngờ như vậy mà cúi đầu, nhìn xuống.
Quả nhiên, hắn thấy bộ ngực của mình đang chậm rãi nhô cao dưới lớp áo sơ mi, áo len lông cừu và áo măng tô.
Gần như cùng lúc, Guxin ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng đâu đây.
Mùi sữa... Guxin lại một lần nữa ngơ ngác.
Dị biến ở 'Ma nữ' còn xuất hiện tình huống như này sao?
Hắn đang định quay sang hỏi Albus xem trên người mình còn có thay đổi nào, thì thấy đối tác của mình đang lùi từng bước về phía sau.
Hắn chợt cảm giác binh sĩ sắt cao ba bốn thước sau lưng mình kia đang cúi người, tiếng kim loại va chạm và ma sát vào nhau truyền vào lỗ tai chạy đến đại não mình.
Binh sĩ sắt kia phát ra âm thanh mang cảm giác như kim loại, nó khẽ gọi:
"Mẹ."
"Mẹ, tôi?" Guxin ngơ ngác cúi đầu, phát hiện bụng mình đang nhô hẳn lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thấy vậy, trong não hắn ong lên một tiếng, có cảm giác nhưng tái sinh.
Albus đang chậm rãi lui về phía sau, để tránh kích phát dị thường, chợt thấy Guxin nhìn về phía mình, nở một nụ cười ngập tràn ánh sáng của tình mẹ, mà đôi mắt màu xanh lam lại lạnh như băng, tà ác dị thường. ...
Ầm đùng đùng.
Một tiếng nổ thật lớn phát ra từ khu phố có miệng núi lửa nằm ở ngoại ô thành phố, cầu lửa trắng rực tụ lại một chỗ, quay cuồng giữa không trung, dần nhuốm màu đỏ đậm, tạo ra cột khói thuốc súng đậm đặc.
Tại công ty nông nghiệp Dudes đã biến thành đống đổ nát, Lumen và Vanak đang ở trong gian phòng bí mật ẩn sâu dưới lòng đất, đồng thời cảm nhận được dư chấn từ lòng đất này.
Dựa vào hướng truyền dư chấn, Lumen nhanh chóng có suy đoán:
"Là từ hang rỗng giăng kín sương mù chiến tranh kia sao?"
"Nơi đó vừa bị cho nổ tung sao?"
"Albus và Guxin muốn chuẩn bị trước cho trận chiến đối phó với Vanak, nên đã châm ngọn đèn dầu đã bị mình thêm chút gia vị nọ kia, sau đó xảy ra sự cố sao?"
Ngay sau đó Lumen hét về phía Vanak:
"Có biến!"
Nói xong, cậu thoát khỏi trạng thái sinh vật bóng đen, lập tức 'Truyền tống' đến khu phố kia.
Nhưng cậu không trực tiếp Truyền tống đến lối vào hang rỗng có sương mù chiến tranh kia, lo sợ vụ nổ vừa rồi chỉ là kế dụ mồi của Albus và Guxin!
Chỉ 'Thợ săn' mới biết 'Thợ săn' âm hiểm như thế nào!