Tác giả: Thập Vĩ Thố
Nợ một đồng, chủ nợ là đại gia, nợ mười triệu, ngươi là đại gia của chủ nợ. Thế tử nợ hơn trăm triệu, cô đi đâu cũng là đại gia. Dung Chiêu xuyên thành thế tử của An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương bệnh nặng gần đất xa trời mới có con trai độc nhất, lập tức xin hoàng thượng sắc phong thế tử, bệnh tình nhờ thế tốt hơn phân nửa, sau đó phát hiện... Hỏng rồi, "con trai độc nhất" là một tiểu nha đầu! Là lão phu nhân và vương phi vì để An Khánh Vương được nhắm mắt xuôi tay mà cố ý nói dối. An Khánh Vương hết dám “nghẻo"! Việc này nếu bị Hoàng đế biết là tội khi quân, phải chém đầu cả nhà. Vì thế An Khánh Vương chống đỡ thân thể bệnh tật, phong kín tin tức sợ bị tiết lộ ra ngoài. Người ngoài chỉ biết thế tử An Khánh Vương ốm yếu, chưa từng gặp ai. Nhoáng một cái đã 17 năm, gần đây An Khánh Vương lại bệnh tình nguy kịch, trên dưới vương phủ lòng người hoảng sợ. Phú bà Dung Chiêu lúc này xuyên tới. Xem ký ức của nguyên chủ, Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh... Dễ rồi, nếu không thể làm người giàu nhất cổ đại, vậy thì làm người “nợ nhiều nhất"! Con đường thiếu tiền này vừa mở ra đã định không thể quay đầu. Một năm sau. An Khánh Vương thế tử mặc nữ trang lên triều, văn võ cả triều đều làm như không nhìn thấy. Bao gồm cả lão Hoàng đế ngồi ở trên. Hết cách, phân nửa kho bạc của lão Hoàng đế đều đổi thành giấy nợ của thế tử. Giết cô? Ai sẽ gánh vác món nợ hơn trăm triệu này?! Về phần An Khánh Vương "bệnh tình nguy kịch" bỗng khỏe trở lại, gần đây thái y còn nói, An Khánh Vương sống đến chín mươi tuổi cũng không thành vấn đề. An Khánh Vương: "Nhìn số nợ lên đến trăm triệu, ta dám chết sao?"