Oanh Oanh chết rồi, chết không nhắm mắt.
Những người hàng xóm xung quanh tụ tập ở đầu ngõ nói chuyện phiếm: "Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà vú dùng chiếu rơm bọc một xác chết đi ra, lộ ra nửa cái chân, cái chân trắng bệch khô đét, như thể máu trong người đã chảy hết, thật đáng sợ."
"Ông còn chưa biết sao? Đó là tam cô nương nhà họ Trần - Trần Linh Oanh, nghe nói mắc bệnh lạ đột nhiên mất, chắc là ông vừa khéo đụng phải."
Người kia kinh ngạc nói: "Sao lại dùng chiếu rơm bọc, nhà họ Trần là Hầu phủ, gia đình quyền quý, sao không chôn cất tam cô nương tử tế?"
"Ông biết gì chứ, Trần tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ lạ như vậy, chết rồi sao có thể vào phần mộ tổ tiên của Hầu phủ, hơn nữa đã không gả chồng cũng không có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ chôn thôi."
Có người thở dài: "Trần tam cô nương cũng đáng thương, nhà họ Trần con cái đông, tam cô nương là con thứ nên không được coi trọng, nếu là nhị cô nương đích xuất của Trần phủ... Nhưng cũng là số phận trêu ngươi, nghe nói nhị cô nương từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, không ngờ người chết lại là tam cô nương..."
"Suỵt, đừng nói bậy, để người nhà họ Trần nghe thấy thì chết."
Tiếng nói chuyện phiếm ngày càng xa.
Oanh Oanh bị bọc trong chiếu rơm, nghe tiếng nói chuyện phiếm dần xa.
Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng nàng đã chết, sao vẫn có thể nghe thấy đủ loại âm thanh truyền đến.
Những người này nói nàng chết vì bệnh lạ? Nói nàng không có nhà chồng chưa cưới?
Nhưng rõ ràng nàng có vị hôn phu, cũng không phải chết vì bệnh, nàng chết là vì chữa bệnh cho đích tỷ.
Nàng là tam cô nương thứ xuất của phủ Quảng An Hầu họ Trần - Trần Linh Oanh, nư nhi Hầu gia rất đông, chỉ có hai người đích xuất, còn lại đều là thứ xuất, nàng xếp thứ ba, dưới còn có tám muội muội thứ xuất, nàng và tám muội muội khác đều không được coi trọng, từ nhỏ tính tình nàng nhu hòa, trước mười tuổi vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh di nương, mười tuổi thì phủ đệ có một vị thần y đến, bắt mạch xem máu cho tất cả các cô gái thứ xuất trong phủ.
Sau đó nàng được chọn ra nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu, từ đó, đồ ăn thức mặc của nàng đều tốt hơn nhiều so với những muội muội thứ xuất khác, thậm chí ngay cả nhị cô nương đích tỷ chưa từng nhìn thẳng vào nàng cũng đối xử với nàng ôn hòa hơn nhiều.