Trong lòng Vu Khải Thủy cay đắng, vô cùng bất đắc dĩ, lão ta hiểu được, càng là người có cảnh giới cao như Lý tiền bối thì lại càng là người coi trọng duyên phận, nhân quả. Nếu nói như vậy, cho dù bất kể như thế nào thì nhóm người của lão ta cũng không thể có thêm một ý đồ không an phận nào nữa.
Vừa rồi lão ta lại còn có ý nghĩ muốn thỉnh cầu Lý tiền bối trông nom Ly Hỏa Tông...
Mộ Thiên Ngưng cũng có vẻ thất vọng.
"Có điều, các ngươi đi thật xa để đến đây một chuyến, cũng không dễ dàng gì."
Lý Phàm nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba người này, trong lòng cũng không đành lòng, thuận tiện nói: "Các ngươi uống chút nước trà, ăn cơm nhạt rồi hẵng đi."
Nói xong, hắn đi pha trà cho ba người.
Lão già kia đã đói bụng đến mức cả người gầy yếu, đi đứng cũng không vững, chắc đã lâu rồi không được ăn cơm rồi, Lý Phàm thực sự lo sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sư tôn..."
Ngụy Ngọc Sơn nhìn về phía Vu Khải Thủy.
Vu Khải Thủy lắc đầu nói: "Mà thôi, vị tiền bối này đã tìm Thần Thủy Thạch về giúp chúng ta, lại trợ giúp Mộ nha đầu đề thăng đến Kim Đan viên mãn, đã coi như là đại ân đại đức rồi, quả thực chúng ta cũng không nên cưỡng cầu cái gì."
Nhưng Mộ Thiên Ngưng lại nói: "Sư tổ, tư phụ, ta cảm giác được, nếu như Lý tiền bối đã dẫn chúng ta đến đây, không phải là hoàn toàn bỏ qua chúng ta một cách đơn giản đâu..."
Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, ngơ ngác một chút, bỗng nhiên đôi mắt già nua sáng ngời, nói: "Ta hiểu rồi."
"Sư tôn hiểu cái gì?" Ngụy Ngọc Sơn vội vàng hỏi.
"Vừa nãy Lý tiền bối nói cái gì? Nói chúng ta đi đường xa đến đây một chuyến, kêu chúng ta ăn cơm uống nước trà rồi mới rời đi... Đây, chẳng lẽ không phải là đang ban duyên cho chúng ta hay sao?"
"Chẳng lẽ ngươi đã quên, Mộ nha đầu uống nước của tiền bối là có thể đạt được đến Kim Đan viên mãn hay sao?"
Trong đôi mắt già nua của lão ta tràn đầy vẻ kích động.
Lý tiền bối là nhân vật khủng bố bực này, ngón tay chỉ tùy tiện phất một chút, đều đủ cho bọn họ dùng một đời.
Nhất thời, Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng đều lộ ra vẻ mong đợi.
Lý Phàm bưng một nồi cháo nóng từ trong phòng bếp đi ra.
Cháo nóng hôi hổi, mùi thơm nức mũi.
"Thơm quá, thơm quá."
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng sáng ngời, hương vị ngon miệng này khiến cho con sâu ham ăn trong người nàng cũng đã xuất hiện.
"Chỉ mới ngửi được mùi hương này, cũng đã có thể cảm giác được thiên địa linh khí nồng nặc không gì sánh nổi rồi... Đây rốt cuộc đã sử dụng thiên tài địa bảo nào để nấu ra được?"
Ngụy Ngọc Sơn càng giật mình hơn, mong đợi.
"Đâu... Không phải chỉ là thiên tài địa bảo, ngươi có nhìn thấy hay không, khí tức lượn lờ bay lên, chính là hình dáng Kỳ Lân có đúng không?"
Cả người Vu Khải Thủy đều run rẩy, hoàn toàn run rẩy.
Ba người đều tập trung nhìn kỹ lại, quả nhiên, khí nóng bốc lên trong nồi cháo kia có một đạo vận vô hình, hóa thành một con Kỳ Lân, lại có thể đang bay múa.
"Trong truyền thuyết, chỉ khi luyện thành đan dược kinh thiên động địa mới có thể xuất hiện dị tượng như vậy."
Ngụy Ngọc Sơn lầm bầm, quả thực không nói ra lời.
Lý Phàm thấy vẻ mặt của bọn họ, cũng mỉm cười.
Dưới sự giày vò của hệ thống, trù nghệ của hắn đã đạt được đến một cảnh giới đỉnh cao rồi, chỉ cần sử dụng nguyên liệu nấu ăn đơn giản, ở trong tay của hắn cũng có thể làm ra một mỹ vị tuyệt phẩm.
Hắn vẫn rất có tự tin ở điểm này.
"Chỉ tùy tiện làm một ít cháo, các ngươi ăn đi."
Hắn lấy bát ra, múc cho mỗi người một chén, đưa cho bọn hắn.
Trong nháy mắt, ba người Ngụy Ngọc Sơn đều mừng rỡ, ánh mắt nóng bỏng, nuốt nước bọt.
Nhận lấy chén cháo, tay của Vu Khải Thủy cũng run rẩy, lão ta há miệng, kích động nuốt xuống.
Ngụy Ngọc Sơn và Mộ Thiên Ngưng cũng đều giống như vậy.
Ăn ngấu nghiến.
"Thực sự là quá ngon."
Ngay cả một thục nữ như Mộ Thiên Ngưng, lúc này cũng há to miệng uống hết cả bát cháo.
"Không tốt."
Lúc này, Vu Khải Thủy cũng bỗng nhiên hét to một tiếng.
Giờ phút này, tất cả linh lực trong cơ thể của lão ta bỗng nhiên đều trở nên sống động.
Lão ta càng cảm nhận được thân thể khô kiệt hơn trăm năm, giờ phút này, lại có thể như nước suối tuôn trào trên sa mạc, xuất hiện sức sống.
Trong ngũ tạng lục phủ của lão ta, linh khí cuồn cuộn, sinh mệnh lực đã ầm ầm tuôn trào đạt đến thời điểm đỉnh cao khi còn trẻ.
Hắn hầu như muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Hơn nữa, gông cùm xiềng xích chưa từng được bài xích trong mấy trăm năm cũng đang ầm ầm mở ra.
Nguyên Anh viên mãn, đánh vỡ gông cùm xiềng xích, tiến vào Phân Thần Cảnh.
Giờ phút này, lão ta đã hoàn toàn trở thành một cường giả Phân Thần Cảnh.
Hơn nữa, khí tức vẫn còn đang nhanh chóng dâng lên.
Phân Thần Cảnh tầng một!
Phân Thần Cảnh tầng hai!...
Phân Thần Cảnh tầng chín!