Ngay khi Cố Khanh Khanh đang suy nghĩ về cách giúp cha giải quyết vấn đề, Thời Như Sương nhấc nắp nồi lên, ngồi đối diện với con gái mình, cô con gái của cô không biết tâm hồn đã bay đến chỗ nào rồi, lên tiếng: "Khanh Khanh, đừng nướng thành than, con không phải là còn muốn gội đầu sao?"
"Vâng! Con đi gội đầu ngay." Cố Khanh Khanh lúc này tỉnh dậy từ cơn mơ, nhanh chóng lấy củi lửa ra, dùng kẹp gắp bồ kết ra ngoài, sau đó đem than đỏ nhốt vào trong ấm đất, dùng ván gỗ đậy lại.
Cô đứng dậy cầm cái ca tráng men màu đỏ múc hai gáo nước ấm, lại nhặt bồ kết nướng cháy khét ném vào trong thùng nước, bưng đến giếng nước thêm nước lạnh đặng gội đầu.
Cố Khanh Khanh có mái tóc dài đến thắt lưng, từ nhỏ mẹ cô Thời Như Sương đã dạy con gái phải chăm sóc tóc từ nhỏ, cho nên cô thường xuyên gội đầu bằng bồ kết.
Ưu điểm là tóc cô bây giờ đen bóng, chải đầu mượt mà không hề bị rối.
Trong thôn mấy cô gái cùng tuổi hâm mộ mái tóc tết hai bím đen nhánh, bóng mượt của cô không thôi.
Đợi cô gội đầu xong rồi thì mấy chú cùng anh họ cũng đã vác cuốc từ ruộng đất riêng trở lại. Cố Bảo chân lấm lem bùn đất, kêu gào với Cố Khanh Khanh: "Này cháu gái, đừng thu dọn cái chậu rửa mặt, chú đánh nước rửa chân, chứ để chân bùn này vào trong sân bà nội cháu là đánh chú mất."
"Được rồi!" Cố Khanh Khanh đánh nước, nhìn tới nhìn lui, buồn bực hỏi: "Cha cháu đâu rồi? Sao không trở về với mọi người ạ."
"Xách đồ đến nhà chú Từ rồi." Cố Bảo giẫm giẫm hai cái chân trắng nõn lấm lem bùn đất.
"Nghe lời của ông nội cháu, đi học hỏi kinh nghiệm chỗ chú Từ rồi."
Bọn họ vừa từ sân sau trở về Cố Kim đã xách theo hai cân rượu, không nói một lời hướng đi về hướng cửa thôn.
Xem ra trong lòng anh trai là thật là không biết làm đội trưởng như thế nào.
Cố Khanh Khanh cảm thấy việc đi học kinh nghiệm ông Từ là chuyện tốt, bởi vì ông Từ đã làm đội trưởng nhiều năm rồi, kinh nghiệm khẳng định một sọt to.
Cô cất chậu rửa mặt đi trở lại phòng lấy khăn mặt lau khô tóc, thổi đèn dầu chuẩn bị đi ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng đã nghe tiếng còi giòn giã, từ gần đến xa, cô dụi mắt, lấy đồng hồ bỏ túi dưới gối đầu ra xem giờ, đây là quà chú ba ở trong thành tìm tòi mang về cho cô.
Đúng 5 giờ sáng, một phân cũng không thiếu.
Cố Khanh Khanh thở dài, lăn người ra khỏi giường.
Trên bầu trời chỉ có một tia sáng yếu ớt, Thời Như Sương đang nhào bột và chuẩn bị hấp bánh, Hàn Liên Tâm ngáp dài cho thêm củi vào bếp.
"Cũng may không phải là mùa đông, nếu không thì em lười, dậy không nổi quá." Hàn Liên Tâm còn buồn ngủ, nghĩ đến cái gì đó đột nhiên vui vẻ không thôi: "Chị cả à, em thấy anh cả có vài phần bộ dạng của đội trưởng ấy, chị xem bản lĩnh của chú Từ đã truyền thừa sang anh ấy rồi."
Thời Như Sương lườm cô em dâu một cái: "Em, thôi trêu ghẹo anh cả em đi, mà nói đi phải nói lại, vẫn là nghe thấy tiếng còi trong lòng thoải mái, bằng không tổng cảm giác thiếu thiếu cái gì đó."
"Đúng vậy, chú Từ lúc còn làm đội trưởng, mỗi ngày đúng giờ, đều mau thành đồng hồ báo giờ của thôn Đại Truân Tử rồi."
"Mẹ, thím hai." Cố Khanh Khanh bưng một cái chậu rửa mặt, cùng cái ca tráng men màu đỏ đi vào, nhấc nắp nồi lên, múc hai gáo nước nóng.
"Cha từ hôm nay không thể lười biếng ngủ trễ nữa nha!"
"Cha của con tuổi còn trẻ, tính tình siêng năng, trừ bà nội con ra, mỗi ngày dậy sớm nhất là cha, có chút việc làm cũng tốt."
Thẳng cho đến khi ăn cơm sáng Cố Kim mới trở về, bước chân nhẹ nhàng, thần sắc cũng như là trời mùa hè, sáng sủa không mây.
Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ.
Có vẻ như là học được chân truyền từ chỗ ông Từ rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng thu hoạch lúa, buổi sáng Cố Kim giao nhiệm vụ cho các xã viên: "Phụ nữ, đàn ông trung niên đi cắt lúa, tuốt lúa. Thanh niên trai tráng đi cày bừa đất chuẩn bị gieo trồng vụ thu."
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn rơi vào 5 thanh niên trí thức hôm qua vừa mới vào thôn ——
"Các cháu ... các cháu đi cuốc đất bón phân đi." Trong khoảng thời gian này, mọi người đều đang vội gặt, công việc khác cũng không nhiều.