Đây là Chân Võ kỳ cảnh!
Biểu tượng của cường giả Chân Võ cao giai, lấy võ đạo chân ý của bản thân làm trung tâm, thu nạp Thiên Cương Địa Sát chi khí, uẩn dưỡng trong Chân Võ mật tàng.
Kẻ đến chính là Trần Truyền Sơn, thống lĩnh cấm quân đóng giữ dưới chân núi. Hắn đứng tại nơi giao chiến, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng trong cảm ứng của Cố Nguyên Thanh, Trần Truyền Sơn rõ ràng dùng dư quang liếc qua vị trí huyệt động của lão giả kia.
Chỉ một ánh mắt này đã khiến Cố Nguyên Thanh sinh lòng kiêng kỵ.
"Ta còn thấy kỳ quái, lão giả này ở Bắc Tuyền Sơn đào động tầm bảo suốt mấy tháng, mà người của triều đình đóng giữ lại không hề hay biết, nói là cấm địa, lại như chốn không người. Hiện tại xem ra, không phải như vậy, đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."
"Vậy việc ta đột phá Chân Võ có phải cũng nằm trong tầm mắt của kẻ khác? Thuật ẩn nấp khí cơ đã học có thể giấu diếm được bọn chúng không?"
Cố Nguyên Thanh hơi có chút bất an, nhưng lập tức nghĩ: Ta bị giam cầm ở đây mấy tháng, không ai hỏi han, Đại Càn hoàng thất tựa hồ không có ý giết ta, cần gì phải nghĩ nhiều, chỉ cần tu vi tăng lên, có gì phải sợ?
Ý niệm của hắn lại rơi vào trên người lão giả, lúc này lão đang đứng bên cửa sổ trong phòng, cây sài đao trong tay đặt ở nơi hắn có thể chạm tới, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ tùy thời chuẩn bị ra tay nếu bị phát hiện.
Qua hồi lâu, lão mới thở phào nhẹ nhõm, đặt sài đao ở đầu giường, mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Trong một căn phòng cách đó không xa, phụ nhân trung niên ngủ say như chết, hoàn toàn không phát giác được chuyện gì vừa xảy ra trên Bắc Tuyền Sơn.
Khúc nhạc kết thúc, người tản đi, Bắc Tuyền Sơn lại khôi phục vẻ yên tĩnh, tựa hồ như mọi chuyện chưa từng xảy ra...
Ngoài núi, hai hắc y nhân bị thương gắng gượng áp chế thương thế, thi triển thân pháp cấp tốc rời đi. Đến ngoài mười dặm, một hắc y nhân dáng người gầy nhỏ phun ra máu tươi, chân mềm nhũn, từ ngọn cây rơi xuống.
"Lão Thất!" Hắc y nhân còn lại vội vàng quay lại, hạ xuống xem xét, giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Kẻ kia là Chân Võ cao giai, kiếm khí nhập thể làm tổn thương tâm mạch của ta."
"Đừng nói chuyện, ngươi áp chế kiếm khí, ta đưa ngươi rời đi!" Hắn cõng đồng bạn lên, lại thi triển thân pháp cuồng bôn mà đi.
Ngoài ba mươi dặm, trong một sơn cốc, hắc y nhân thân hình cao lớn dừng bước, đặt đồng bạn xuống, thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía.
Qua một lát, một thân ảnh từ trong bóng tối đi ra, kẻ này cũng mặc hắc y, mặt như quan ngọc, chính là Tần Bách Quân.
"Tiết Thừa Dương bái kiến công tử."
Kẻ còn lại khí tức yếu ớt, đã không nói nên lời.
Tần Bách Quân rũ mắt nhìn một cái, giọng nói đạm nhiên: "Chuyện làm thế nào?"
"Thuộc hạ vô năng, không ngờ trên vách núi còn có ám tiếu, chưa kịp lẻn vào Bắc Tuyền Sơn đã bị phát hiện, kẻ kia là Chân Võ cao giai, chúng ta không địch lại, xin công tử thứ tội."
Tần Bách Quân quay đầu nhìn về phía Bắc Tuyền Sơn: "Bắc Tuyền Sơn dù sao cũng là cấm địa của Đại Càn, cũng là bình thường, đây là hai viên Hồi Xuân Đan, hai ngươi trước hết hãy trị thương đi."
Cố Vương phủ, Cố vương gia tước vị bị giảm một bậc sống ẩn dật.
Từ chối hết binh vụ, ngay cả tảo triều cũng cáo bệnh không ra, mỗi ngày ở trong vương phủ trồng hoa nuôi cỏ, tựa hồ chuẩn bị an hưởng tuổi già.
Cố gia vốn phong quang một thời tựa hồ bắt đầu xuống dốc, những mối làm ăn trong tay liên tiếp bị người đoạt mất, cũng nhẫn nhịn chịu đựng, không nói một lời.
Sáng sớm, Cố vương gia tóc bạc râu bạc ở trong đình viện chậm rãi đánh một bộ quyền pháp, hạ nhân dâng nước trong rửa tay, dùng khăn lau khô rồi mới chậm rãi tiếp nhận một quyển sổ từ tổng quản vương phủ.
Hắn nhìn thoáng qua, phất tay cho lui tất cả hạ nhân khác, hỏi: "Ngươi nói công chúa điện hạ mang long thai?"
"Tin tức là từ một vị công công trong ngự thiện phòng truyền ra, lão ta ngẫu nhiên thấy bụng công chúa điện hạ nhô lên. Tin tức này hẳn là không sai."
"Là của ai?"
Tổng quản hơi do dự, nói: "Lão nô suy đoán, có thể là... của Cố gia ta."
"Cố gia? Cố gia ta?" Cố vương gia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt lộ vẻ giận dữ, nắm chặt tay, quyển sổ trong tay hóa thành bột phấn.
"Thì ra là thế, nghiệt súc này chết chưa hết tội!"
Quản gia qua một lát mới hỏi: "Vương gia, vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì? Cố Nguyên Thanh thiếu gia bên kia..."
"Mọi chuyện vẫn như cũ, tin tức này coi như chúng ta không biết. Kẻ nào biết tin tức này cũng phải giữ kín trong lòng, nếu không... giết không tha!"
Đại Càn hoàng cung, Khuynh Vân Uyển.
Nơi này mấy tháng trước bị liệt vào cấm địa, tuyên bố Đại Càn công chúa ở trong đó tiềm tu, đột phá cảnh giới.
Bên ngoài viện lạc có hoàng thất cung phụng bảo vệ, kẻ tự tiện xông vào giết không tha.
Đại Càn thiên tử Lý Hạo Thiên để cho đám hạ nhân phía sau chờ ở ngoài cửa viện, một mình tiến vào trong viện.
Trong viện lạc chỉ có mấy thị nữ, những người này đều không được phép bước ra khỏi cửa viện nửa bước.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Huyên nhi mau đứng dậy, không cần hành đại lễ."
Lý Diệu Huyên nhẹ nhàng đỡ bụng, đứng dậy lộ ra nụ cười hỏi: "Phụ hoàng hôm nay tựa hồ tâm tình không tệ, có chuyện vui gì sao?"
"Xác thực có một việc, chỉ là phải xem ý của Huyên nhi." Lý Hạo Thiên phất tay cho đám hạ nhân lui xuống.
"Phụ hoàng xin cứ nói."
"Linh Khư Môn, Tần trưởng lão hôm nay đến hoàng cung."
"Tần sư thúc tổ? Lão nhân gia đã nhiều năm không ra khỏi núi, lần này đến hoàng cung là vì chuyện gì?"
Đại Càn thiên tử Lý Hạo Thiên dừng một chút, nói: "Là vì tôn nhi của lão, Tần Bách Quân đến cầu thân Huyên nhi, hài tử này ta đã gặp qua, tu vi phẩm hạnh đều là thượng đẳng."
Lý Diệu Huyên thu lại nụ cười: "Phụ hoàng cự tuyệt rồi sao?"
"Vì sao? Huyên nhi, trẫm thấy con không nên quá mức qua loa."
"Phụ hoàng cảm thấy nhi thần hiện tại như vậy còn có thể tái giá người khác sao?"
Lý Hạo Thiên nhíu mày, trầm giọng nói: "Có gì không thể, con gái của ta thiên tư trác tuyệt, dung nhan chim sa cá lặn, thiên hạ có ai không xứng? Huống chi, Tần Bách Quân, hài tử này một lòng với con, không để ý chuyện cũ, chỉ cần bỏ hài tử trong bụng. Trẫm cho rằng hai con là lương phối, hắn cũng hứa hẹn, sau này sinh hạ trưởng tử, sẽ mang họ Lý."
Lý Diệu Huyên giọng nói đạm nhiên: "Nhi thần một lòng tu hành, không có ý hôn sự, huống chi, phụ hoàng đây là muốn nhi thần một nữ nhân hầu hạ hai phu quân sao?"
Bốp! Lý Hạo Thiên vỗ lên chiếc bàn bên cạnh, bàn gỗ thật vỡ thành từng mảnh: "Nói bậy! Cố Nguyên Thanh, đồ vô sỉ, một tên thứ tử, sao có thể nói là hai phu quân? Trẫm lập tức sai người giết hắn để hả giận."
"Phụ hoàng muốn làm gì, nhi thần không ngăn được, bất quá chuyện hôn nhân, không cần bàn lại nữa."
Lý Hạo Thiên sắc mặt lạnh băng, dùng giọng nói không cho phép nghi ngờ: "Đừng hồ nháo, chuyện này là vì tốt cho con, vì tốt cho Đại Càn ta, cứ để trẫm làm chủ, trẫm sẽ cho ngự y ra tay bỏ hài tử trong bụng con."
Lý Diệu Huyên thần tình đạm nhiên, giọng nói thong dong: "Phụ hoàng, nhi thần đã công thành tông sư, thiên hạ có lẽ có rất nhiều chuyện không làm được, nhưng nếu nhi thần không muốn, cũng không ai có thể ép buộc ta, bao gồm... phụ hoàng người."
Thế nào là tông sư? Đây là vòng nguyệt quế của võ đạo, một người có thể địch ngàn quân, có thể khai tông lập phái ở Đại Càn.
"Ngươi..." Lý Hạo Thiên chỉ vào Lý Diệu Huyên không nói nên lời, sắc mặt tái xanh, phất tay áo bỏ đi.
Đế đô, Bắc Trường nhai, một biệt viện.
Tần Bách Quân đứng trước chính đường, phía trên ngồi một lão giả tóc bạc râu bạc.
"Tổ phụ, người nói bệ hạ cự tuyệt chuyện tôn nhi cầu thân?" Tần Bách Quân sắc mặt khó coi.
"Quân nhi, ta thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, nàng dù sao... Chuyện này truyền ra ngoài Tần gia ta cũng không vẻ vang." Lão giả thở dài một tiếng.
"Vậy khẩn cầu tổ phụ ra tay giúp tôn nhi giết một người!" Tần Bách Quân bái lạy trên mặt đất.