Chương 13. -

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Nhất Hạ Nam Bắc 24-02-2024 12:30:41

Hai chữ chia nhà quá mức nhạy cảm, khiến cho ông cụ cũng phải hoảng hốt. "Ngu Bảo Nhi nói cái gì đó?" Ông cụ vừa mặc áo khoác vừa sờ tẩu thuốc lá, cau mày đi ra: "Ông ở trong phòng cũng nghe thấy hai người cãi nhau nhao nhao trong bếp." Kha Mỹ Ngu cười, cũng đi ra nắm lấy cánh tay của ông cụ: "Ông nội, mấy ngày nay cháu làm ầm ĩ hơi quá đáng, nhưng lúc không có người cháu lại suy nghĩ rất nhiều." "Cháu được ông bà nội, cha mẹ và năm người anh trai thương yêu, còn được ông bà ngoại và ba người chú chiều chuộng, ăn ngon mặc ấm rất tự tin." "Cũng chỉ vì không chia nhà, nên cháu đã giẫm đạp lên ba nhà khác, không hiểu sao lại bị mang tiếng xấu là một con bọ hút máu nhỏ." "Bây giờ cả nhà chú hai đều bất mãn, sau này khi năm người anh trai của cháu kết hôn, không biết những chú thím khác sẽ nghĩ như thế nào nữa." "Cha mẹ không phân biệt, nhiều người trong thôn cũng sống như thế." Bà cụ thấy cháu gái thật sự để chuyện chia nhà trong lòng, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Nếu như chúng ta chia nhà, không biết người trong thôn sẽ bàn tán thế nào nữa." "Cột sống thẳng cả đời của ông bà cháu cũng sẽ bị đâm cong!" "Ông nội, ý của ông thế nào ạ?" Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ. Ông cụ Kha châm tẩu thuốc khô rít vài hơi rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Cháu gái nói suy nghĩ của mình ra đi." "Ài, ông già, đứa nhỏ Ngu Bảo Nhi này nói gió chính là mưa, sao ông cũng nghe theo nó thế hả?" Bà cụ bất lực trừng mắt liếc ông ấy một cái. Ông cụ khoát khoát tay, ra hiệu cho Kha Mỹ Ngu nói tiếp. Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, bẻ ngón tay nói: "Cả đời ông bà lo lắng cho con cháu nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì nhiều, cháu thấy bất công cho ông bà lắm." "Bác cả vì mặt mũi của ông mà nhận được chức vị đại đội trưởng; Bác hai nhà nhiều con gái nhưng có con rể giỏi giang thế kia, sau này bọn họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc; Bác ba thì học vấn quá cao, luôn luôn là nhân viên ghi điểm trong thôn, nắm chắc quyền lực!" "Cha cháu cũng là vì ông nội, cưới mẹ cháu về nhà sinh phúc tinh." "Hơn nữa hai ông bà thực sự đang rất cố gắng xử lý mọi chuyện công bằng, thế nhưng lại quá chiều chuộng cháu, mọi người đều bị điều này che mắt, thế nên tích tụ rất nhiều oán hận trong lòng." "Nếu mà để cháu nói, thì các bác và cha cháu cũng sắp đến tuổi làm ông rồi, làm gì cũng nên học cách nuôi sống gia đình của mình." "Có hai vị trưởng lão như ông bà trông coi, bọn họ cũng sẽ không phạm sai lầm." Ông cụ hít một hơi thuốc lá thật sâu, trầm tư một lúc rồi gật đầu, cơn mỏi mệt và bất lực trong lòng biến thành một tiếng thở dài: "Con bé bảy nói đúng, hai vợ chồng già chúng ta làm sao có thể quản lý chúng nó cả đời được?" "Chẳng bằng nhân lúc bộ xương già này vẫn còn cứng rắn, ở bên cạnh trông coi giúp đỡ chỉ đạo chúng nó." "Ông già, ông..." Bà cụ có chút khiếp sợ nhìn ông ấy. Không ai hiểu ông ấy hơn người vợ như bà, bởi vì ông cụ Kha đã trải qua quá nhiều chuyện, chiến tranh, đói kém, sinh ly tử biệt... thế nên càng già ông càng thích một nhà sôi nổi sống chung với nhau. "Bà già, đừng khuyên tôi nữa, lời nói của bé con đã thức tỉnh cái đầu ngu muội này của tôi rồi, thà để bọn trẻ sống cuộc sống riêng của chúng, còn hơn khiến bọn chúng oán giận mình." "Ngôi làng lớn như vậy, bọn chúng có thể đi bao xa?" "Huống chi chúng ta còn là cha mẹ ông bà của bọn chúng, nếu bọn chúng thật sự không thèm đếm xỉa đến chúng ta, người trong thôn có thể dìm chết bọn chúng bằng nước bọt!" "Cứ như vậy đi, đêm nay hai chúng ta vất vả một chút, đếm xem có bao nhiêu đồ vật trong nhà, chia hết ra làm sáu phần, hai vợ chồng già chúng ta một phần, bốn phòng nhà chúng nó mỗi phòng một phần, còn lại một phần dành cho những đứa trẻ chưa lập gia đình trong nhà."