Chương 13: Phó bản núi lửa phun trào 2
Cô là người đầu tiên chạy lên thuyền trên bến tàu, lúc này cô chỉ cảm thấy phổi giống như một cái bình gió bị hỏng, mỗi một hơi đều là tiếng tạp âm vỡ vụn, nhưng cô không dám dừng lại, dung nham đã sắp xuống chân núi, cô nhìn thấy hai ba bóng người lẻ tẻ vẫn đang chạy trên núi, người nhanh nhất vừa đến chân núi.
"Cửa ra. Cửa ra..." Bạch Khương nuốt nước bọt, thở hổn hển tìm kiếm trên tàu cá, tìm được cửa ra trong khoang tàu cá. Cô thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không bước vào.
Hai phút sau, một người chơi chạy đến bến tàu, người đó thấy Bạch Khương đứng trên thuyền đánh cá, hai mắt cô ấy sáng ngời, nhảy lên theo.
"Người đẹp! Cô có thể lái thuyền không? Chúng ta mau lái thuyền ra khỏi đây, hòn đảo này sắp xong rồi!"
Bạch Khương lắc đầu.
Người chơi mới thất vọng, bồn chồn: "Vậy phải làm sao đây, tôi không biết bơi! Đây là nơi nào vậy!"
Bạch Khương không giải thích với cô ấy, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô ấy sẽ nhận được tin tức về trò chơi.
Một vài phút sau đó, hai người chơi cuối cùng trốn thoát đến bến tàu, mà lúc này nham thạch nóng chảy cũng đã chảy xuống chân núi, đang đuổi theo đến bến tàu. Không khí đầy mùi lưu huỳnh, tro núi lửa đen che khuất bầu trời, Bạch Khương che miệng và mũi bằng tay áo, nói với họ: "Lối ra ở đây, đi với tôi."
Đối mặt với cửa ánh sáng ở nhà kho, phản ứng của người mới không giống nhau, Bạch Khương không giải thích gì, đi vào trước, bên tai lập tức vang lên: [Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: núi lửa phun trào, đạt được điểm tích lũy 4]
Ba người mới nhìn nhau, mắt đầy khiếp sợ.
"Tiêu, biến mất?"
"Thật sự biến mất!" Một người đưa tay quét vào vòng sáng, người ta bỗng dưng biến mất trong này.
Cô gái quay đầu lại nhìn phía sau, nham thạch nóng chảy đã bao trùm toàn bộ hòn đảo, đang chảy về phía thuyền đánh cá, đã không còn đường lui. Cô ấy lẩm bẩm: "Dù sao tôi cũng đã chết, không có gì phải sợ." Nói xong bước vào vòng sáng.
Bạch Khương chờ cô gái tới, sau đó lại đợi hai người chơi khác. Cô vẫn dẫn bọn họ đi ra ngoài như thường lệ, thuận tiện nói một ít tin tức cho bọn họ, lúc này đây cô không quay trở lại nữa, trực tiếp trở về khách sạn thuê phòng đơn nghỉ ngơi. Vừa rồi chạy dài hơn nửa tiếng đồng hồ, thật sự là suýt nữa chạy đến hồn cũng bay mất, mệt chết! Không còn sức lực tiến hành thêm một phó bản nữa, nếu vận khí không tốt lại là nhiệm vụ cần sức chịu đựng thể lực hoàn toàn thế này, cô sẽ thua.
Buổi sáng làm hai nhiệm vụ này, Bạch Khương đã mệt đến mức cơm cũng không ăn được, uống hai ngụm nước rồi bò xuống giường ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh ngủ là buổi trưa, sau khi cô thức dậy đi tắm rửa trước, băng bó lại vết thương trên tay. Nhìn ngón tay sưng đỏ thành cà rốt, Bạch Khương thở dài một hơi. Thắt lưng cũng có chút đau đớn, cô dùng dầu hoa đỏ tự mình xoa nắn mấy lần, đau đến nhe răng trợn mắt.
Để khuyến khích bản thân, buổi trưa Bạch Khương ngâm mì ăn liền, thêm một quả trứng muối, một chân gà, lấy thêm một hộp thịt bò thái nhỏ từ khu vực đồ ăn chín. Ăn xong bữa trưa thịnh soạn, Bạch Khương lại bắt đầu rèn luyện thân thể, lúc nghỉ ngơi cô uống nước nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày thứ ba tới nơi này, cô có cảm giác sống qua một ngày mà như một năm. Nhớ tới Trần Hùng nói mình ở chỗ này mười bốn năm, Bạch Khương cực kỳ bội phục hắn, đổi lại là cô, có lẽ đã sớm bị rối loạn tinh thần. Nhưng lúc Trần Hùng phổ cập thông tin, đầu tiên nói mình sợ quỷ chưa từng đi phó bản linh dị, sau lại nói mình đã đi qua vài lần, khi đó người mới chuyên tâm nghe hắn nói chuyện, Bạch Khương nghe ra chỗ mâu thuẫn trước sau cũng không tiện đánh ẩu đưa ra nghi vấn, hiện giờ nghĩ lại, nếu như anh Trần không phải đang nói dối, chính là tinh thần cũng có một số vấn đề.
Nghĩ xa rồi, Bạch Khương thu hồi suy nghĩ.
Cô kiểm tra tài khoản của mình, vừa rồi vẫn là hai chữ số 11 điểm, đặt phòng đơn xong đã trở lại một chữ số 9.
"Gánh nặng đường xa ah." Con đường phục sinh dài dằng dặc, Bạch Khương chỉ có thể thúc đẩy bản thân kiên nhẫn một chút.
Buổi chiều, Bạch Khương tiếp tục rèn luyện, trong phòng quá yên tĩnh, cô lục lọi trong siêu thị lấy ra một cái đồng hồ báo thức, thiết lập nửa giờ sẽ báo thời gian, chuông là một bài hát vui vẻ. Vì vậy, mỗi nửa giờ sau, đồng hồ báo thức sẽ hát một bài hát, điều này cho Bạch Khương thêm chút thú vị.
Năm giờ rưỡi, Bạch Khương bắt đầu chuẩn bị bữa tối, ý thức của cô chìm vào siêu thị, đi qua kệ, chọn bữa tối của riêng mình. Cô chọn cơm tự nóng cà ri gà, tháo một gói rau ép, ăn kèm với thịt bò thái lát chưa ăn hết lúc trưa, thêm một chai nước dùng béo, một bữa cơm vô cùng thỏa mãn.
Vừa ăn xong đêm đã giáng xuống, đêm thứ ba ở chỗ này, Bạch Khương bình tĩnh hơn rất nhiều. Ăn cơm xong, cô tựa vào đầu giường "nhìn" siêu thị, kiểm kê hàng tồn kho của mình, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau sau khi trả phòng, Bạch Khương đến sảnh làm nhiệm vụ.