Ai mà ngờ được, chỉ một chút thiếu cảnh giác, lại đần độn u mê tốn thất mất một viên đại tướng, đối phương lại còn có lợi khí có thể tuỳ tiện chém giết cao thủ Dung Hồn. Điều này làm bảy vị trưởng lão còn lại đều xiết chặt lòng, không dám tiếp tục xem thường nam nhân trước mặt này! Triệu Đức Trụ càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước, khó tin lắc đầu nguầy nguậy, miệng lầm bầm: "Không thể nào, sao có thể? Ngươi làm sao có thể giết được trưởng lão Dung Hồn cảnh?"
"Hừ, ta nói rồi, có ta ở đây, đừng ai hòng vượt qua nơi này một bước!" Trác Phàm hất lên trường kiếm, cười lạnh nói, như một vị Đế Quân không ai bì nổi, phát ra cẩm lệnh cho tất cả mọi người, không ai được phép vượt qua! Bọn người Bạch Hạc trưởng lão đã bắt đầu khẩn trương lên. Có lẽ lúc trước bọn họ không coi Trác Phàm ra gì nhưng bây giờ lại không thể khinh thường, bởi vì thanh thần kiếm quỷ dị kia đã mang đến cho bọn họ cảm giác tử vong hàng lâm.
Đáng chết, thanh kiếm đó đến cùng là cái gì, sao lại lợi hại như thế? Bạch Hạc trưởng lão nhìn thanh kiếm kia, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh tinh mịn. Các trưởng lão còn lại cũng giống vậy, vô cùng kiêng kỵ lui về sau hai bước. Nhất thời, song phương lần nữa tiến vào tình cảnh giằng co, ai không dám vọng động.
Phía sau nữa, những Hóa Hư cảnh thấy tám vị trưởng lão đã tiến lên, chính là thời điểm sĩ khí đại chấn, đang muốn vọt tới trước, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tên trưởng lão chết, bảy vị trưởng lão bị chấn nhiếp, tất cả lại trở về điểm bắt đầu.
Tinh thần mọi người lần nữa hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm vẻ hoảng sợ, giết được cả trưởng lão, bọn họ sao có thể không sợ? Trác Phàm khẽ liếc nhìn trường kiếm trong tay, hài lòng gật đầu. Lục phẩm Thanh Binh, Kinh Thiên Kiếm! Tuy hắn còn chưa thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của thanh Thánh Binh kiếm đạo này, nhưng chỉ riêng về độ sắc bén thôi, muốn chém giết Dung Hồn cảnh là không thành vấn đề, nhờ có thanh Thánh Binh kiếm đạo này tương trợ, hắn sẽ có thể ngăn cản những người này một đoạn thời gian.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm thở ra một hơi thật dài, nở nụ cười hài lòng! Đây đại khái là việc làm cuối cùng mà đời này hắn có thể vì Khuynh Thành đi. .. Chợt, Bạch Hạc trưởng lão hét lớn một tiếng: "Dùng linh binh!" Rồi chủ động tiến lên trước một bước, trong tay xuất hiện một thanh đao dài chín thước, "Cửu phẩm linh binh trảm Thiên đao, sông dài treo Phá Nhật nguyệt!"
Sáu vị trưởng lão còn lại lập tức hiểu ý mà sáng mắt lên, ma kiếm đã lợi hại như vậy, vậy mình cũng dùng linh binh khắc chế hắn. Cho dù linh binh của mình kém hắn, nhưng sẽ có thể bằng thực lực Dung Hồn cảnh áp hắn một bậc. Thế rồi, từng quang mang ngũ sắc bay múa, từng kiện linh tinh hiện thân, cùng chém tới Trác Phàm! Trác Phàm biết không thể để bị bọn họ vây quanh, nhất định phải một kích phá tan, đồng tử phải liền lóe lên vầng sáng màu vàng óng, trong nháy mắt biến mất. Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!
Trác Phàm đột nhiên biến mất, khiến những linh binh một kích thất bại, đến khi hắn xuất hiện lần nữa, người đã tới sau lưng Bạch Hạc trưởng lão, một kiếm chém xuống! Bạch Hạc trưởng lão hoảng Sợ co rụt mắt lại, vội vàng né tránh, đồng thời vung tay, trảm Thiên đao lại quay trở về, sau đó vận lên công lực toàn thân, một đạo bổ tới Trác Phàm!
Tiếng giao kích kịch liệt bao trùm cả một vùng không gian rộng lớn, một Kiếm nhất Đao hung hăng chém vào nhau, vừa chạm vào tức tách ra, thân thể Trác Phàm bị công lực cường hãn của cao thủ Dung Hồn cảnh chấn động xoáy thẳng vào đáy lòng, phốc một tiếng, phun ra máu tươi, đồng thời vội vã lui ra sau. Nhưng, cùng lúc đó, tiếng lanh canh phát ra từ chỗ Bạch Hạc trưởng lão, trảm Thiên đạo trong tay hắn vỡ vụn ra, một thanh cửu phẩm linh binh, phế!
"Cái này. .. Làm sao có thể?" Bạch Hạc trưởng lão hoảng hốt co rụt mắt lại, "Linh binh trong tay tiểu tử kia rốt cuộc là Thần vật phương nào, làm sao có thể chỉ bằng công lực vào Thần Chiếu cảnh, chỉ một kích, chấn vỡ cửu phẩm linh binh trong tay lão phu?" Bọn người còn lại cũng triệt để ngây ra. ..