Chương 14

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Nhất Oản Xoa Thiêu 16-05-2024 19:04:28

"Dạ." Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu về phía Bạch Văn Liên mà cười nói,"Nội dung bên trong quá cao thâm, hiện tại con chỉ mới đọc chương đầu tiên mà đã có rất nhiều chỗ không hiểu." "Không sao, con cứ suy nghĩ từ từ là được." Bạch Văn Liên vỗ vỗ vai con gái, giọng điệu ôn hòa nói,"Con chỉ chưa "thông suốt" mà thôi", nghe nói vị Tần giáo sư kia của con, cũng mãi đến năm 28 tuổi mới "thông suốt", mà thiên phú của con so với ông ấy hồi trước càng xuất chúng hơn nhiều. Ba tin con về sau sẽ còn đột phá nhanh hơn ông ấy. "Dạ, con nhất định sẽ nỗ lực." Bạch Ngữ Dung nhu thuận gật đầu. Bộ dáng tiếp thu này của cô ta làm cho Bạch Văn Liên vui mừng, gật gật đầu nói lên câu khen ngợi,"đứa trẻ ngoan", nói xong mới nhắc nhở cô ta,"Nhanh cất sách mà ông ngoại cho con đi, sau đó đi xuống lầu, người một nhà chúng ta ăn cơm." "Dạ." Lúc này Bạch Ngữ Dung mới tiếp tục động tác trên tay, hai tay cầm cuốn sách đã ố vàng có chút hư hỏng cất vào trong hộp. Bạch Văn Liên đứng sang một bên, mơ hồ nhìn thấy đằng sau cuốn sách có một con dấu, nhưng vì cuốn sách chỉ là một bản sao với lại cũng vì sách đã quá cũ và có đôi chút hư hỏng nên cũng không nhìn thấy gì. Đoán chừng... Có lẽ nhà họ Hứa muốn chứng minh đây là đồ vật của nhà mình, nên mới in một con dấu lên đó. Sau khi Bạch Ngữ Dung cất sách vào trong phòng xong, lúc này mới kéo lấy tay của Hứa Tần Nhã mà đi xuống lầu. Một nhà ba người cười nói vui vẻ, bầu không khí rất là ấm áp. Ngay cả quản gia đang chỉ đạo đám người giúp việc dọn dẹp sắp xếp đồ ăn nhìn thấy cảnh này cũng bị lây nhiễm, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn. "Anh không phải nói gần đây công việc ở công ty rất bận sao? Sao còn có thời gian mà về nhà ăn cơm trưa vậy?" Hứa Tần Nhã một bên ngồi xuống, một bên trêu trọc Bạch Văn Liên. Bạch Ngữ Dung nhìn thấy cảnh này cũng che miệng mà cười trộm, vừa cười vừa nhìn về phía cha mẹ. "Một thời gian nữa Ngữ Dung liền đi tới thủ đô học đại học rồi, bây giờ nếu có cơ hội liền muốn về nhà gặp mặt hai mẹ con thêm một chút." Bạch Văn Liên vừa cười vừa trả lời, dừng một chút lại nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói,"Đúng rồi Ngữ Dung, con tới thủ đô học đại học muốn ở lại ký túc xá trong trường hay muốn ba thuê cho con một căn chung cư xa hoa ở bên ngoài?" Bạch Ngữ Dung nghĩ một chút thì nói,"Bqa, con nghĩ vẫn là ở trong ký túc xá đi, có thể quen biết thêm một ít bạn bè. Về sau nói không chừng họ có thể thành trợ thủ đắc lực của con." Bạch Văn Liên cùng Hứa Tần Nhã nghe xong, không nhịn được mà gật đầu, chỉ cảm thấy con gái vô cùng hiểu chuyện, không uổng công bọn họ đã yêu thương đứa con này bao lâu nay. "Trước kia ông hai của con cũng có một căn nhà cũ ở thủ đô, ở chỗ mà bà nội con đang ở, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà nội, thuận tiện nói với mẹ về chuyện này." Câu đằng sau Bạch Văn Liên đã nhìn Hứa Tần Nhã mà nói. Hứa Tần Nhã cũng ngầm hiểu, gật gật đầu. Lúc này đồ ăn cũng đã được dọn lên xong, Hứa Tần Nhã lần nữa mở miệng nói,"Chúng ta nhanh ăn cơm đi, chẳng phải anh còn muốn quay lại công ty hay sao?" Bạch Văn Liên gật gật đầu, lúc này mới động đũa, nhưng mắt lại liếc sang bên cạnh, phát hiện ra còn một bộ chén đũa, liền nhíu mày. Còn cho rằng là người giúp việc nào đó đã quên mất việc Bạch lão phu nhân đang nằm viện, hiện tại không có ở nhà. Nhưng ở giây tiếp theo liền nhớ ra trong nhà còn có một người nữa là Tô Tái Tái.