Hứa Thiên là chị cả trong nhà, em trai và em gái đều đang đi học, mẹ cô tuy là người hay lo lắng, nhưng cũng không đến đây đón cô, hơn nữa cô cũng chưa nói với người nhà là cô làm ở nhà tang lễ.
Cô vội vàng đi ra, nhìn thấy người kia thì không khỏi ngẩn người, tuy trước đây chưa từng gặp, nhưng cô đã thấy trong album ảnh ở nhà.
Sau khi Hứa Thiên từ bệnh viện được người nhà đón về, sợ sau này gặp họ hàng bạn bè không nhận ra, vừa hay em trai nghịch ngợm lôi album ảnh ra, cô liền dẫn dắt em trai lật album từng trang một.
Trong đó có một tấm là Hứa Đại Trụ tụ tập với chiến hữu, phía sau là ba chiến hữu cũ, phía trước ngồi ba thiếu niên, Hứa Thiên ở bên trái nhất, đứng trước mặt Hứa Đại Trụ, người ở giữa chính là người trước mắt này.
Tấm ảnh đó giống như được chụp khi Hứa Thiên tốt nghiệp cấp ba, khuôn mặt ba thiếu niên đều rất non nớt, tuy đã qua ba bốn năm, Hứa Thiên vẫn nhận ra ngay.
Anh ấy tên là Mạnh Hạo, lớn hơn cô hai tuổi.
Ba của Mạnh Hạo là người thành đạt nhất trong số chiến hữu cùng quê của Hứa Đại Trụ, là lãnh đạo thành phố, còn hai vợ chồng Hứa Đại Trụ đều là công nhân, nhưng hai nhà vẫn luôn có quan hệ tốt, Mạnh Hạo cùng lứa với Hứa Thiên, hồi nhỏ thường chơi cùng nhau.
Về việc hai người đính hôn như thế nào, Hứa Thiên cũng không rõ lắm, hình như nguyên chủ không bài xích, nhưng cũng không nhiệt tình. Còn về cô thì, vừa phát hiện có một vị hôn phu, lập tức bày tỏ phản đối, muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng bị Hà Quế Hoa mắng cho một trận, đương sự lại không có mặt, tạm thời cho qua chuyện.
Cô đang định tìm cơ hội nói chuyện này với Mạnh Hạo, lúc này chẳng phải cơ hội này đã đến rồi sao?
Hứa Thiên bỗng phát hiện ra cảnh tượng này rất thích hợp để từ hôn đấy chứ, cô không khỏi có chút hưng phấn, vừa đưa tay giật lấy chiếc hộp trong tay Ninh Việt: "Đội trưởng Ninh, có người đến đón tôi rồi, mấy thứ này, tôi tự mình mang về cục vậy, anh không biết phải để ở đâu đâu."
Ninh Việt thấy cô bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, còn tưởng là cô thấy bạn trai đến đón nên vui mừng, cũng đành đưa đồ cho cô.
Chu Châu cũng hiểu lầm, cậu ta thở dài không dám tiến lên, tuy không biết vị này làm công việc gì, nhưng vừa nhìn khí chất đã biết cũng là con cưng của trời giống như pháp y Hứa.
Đối thủ cạnh tranh như vậy, cậu ta chắc chắn không có cửa rồi.
Cậu ta không để ý đến việc Hồ Đông nháy mắt ra hiệu, xách cơm định quay về văn phòng của mình, nào ngờ Hứa Thiên bỗng gọi cậu ta lại: "Anh Chu, cái xác đó trương phình, mặt mũi biến dạng lại còn hôi thối nữa, ngày mai tôi muốn thử làm phục hồi, nếu các anh mở tủ thì đừng có nhầm nhé, sẽ dọa người đấy."