Chương 16: Cô bé tên Yến (Kết)

Gương Quỷ Ám

Văn Nam 09-08-2023 22:39:56

Tính tò mò của Sơn trỗi dậy, anh rọi đèn pin vào ổ khóa, lại một lần nữa hí hoáy phá khóa. Một lúc sau cánh cửa cũng được mở ra, ngay lập tức một mùi khó chịu xộc thẳng lên sống mũi. Thấy vậy, Sơn nhăn nhó mặt mày, bịt mũi rồi chầm chậm bước vào. Anh cảm thấy không gian trong căn phòng này rất khác biệt so với ngoài kia. Một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người đang bao trùm lấy toàn bộ thân thể của Sơn. Sơn cảm giác như mình đang đi vào hầm băng vậy. Anh lia đèn pin chiếu rọi khắp căn phòng nhỏ bé, nhìn đâu cũng thấy những chiếc bình sứ đang được đặt ngay ngắn trên kệ. Điều làm Sơn thắc mắc hơn cả là chúng được phân chia thành hai loại. Một loại là được dán lá bùa màu đỏ, chúng được xếp ngay ngắn trên chiếc kệ màu đen. Loại còn lại thì dán lá bùa màu xanh lá, chúng được xếp trên kệ màu trắng. -, Ông ta sưu tầm bình sao? Mà bên trong đó rốt cuộc là thứ gì? - Sơn lẩm bẩm Anh nhẹ nhàng bước tới gần kệ màu trắng lấy một chiếc bình sứ xuống. Vừa nhấc nó lên, anh đã rùng mình khi nó lạnh toát như một tảng băng, theo phản xạ tự nhiên, anh buông tay khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Một tiếng xoảng vang vọng khắp căn nhà. Sơn vội vã cúi xuống thì tá hỏa khi đập vào mắt anh là một cái sọ đã bị vỡ đang vương vãi dưới đất cùng với những mảnh vỡ. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Sơn khiến anh như chết lặng: -, Cái... gì? Đầu lâu? Không lẽ... lẽ... bên trong những chiếc bình này là... Vừa nghĩ tới đó, anh vội bịt miệng mình lại để khỏi thốt thành tiếng. Không nghĩ nhiều, Sơn lấy điện thoại chụp lại những bằng chứng rồi gửi trực tiếp cho Việt với lời nhắn: -, Báo cảnh sát đi mày! Bất chợt một dự cảm không lành ập đến với Sơn. Anh vội vã chạy ra bên ngoài và tính tẩu thoát khỏi đây. Nhưng khi vừa bước ra khỏi căn phòng anh giật này mình, toàn thân cứng đờ khi nhìn thấy hai bóng dáng phía trước. Mặt mày anh trắng bệch vì sợ hãi, đôi chân run rẩy chầm chậm bước về phía sau. Thầy Mãn chỉ thẳng tay vào mặt Sơn rồi gầm lên: -, Thằng nhãi ranh! Mày đã làm gì những chiếc bình quý của tao? Dứt lời, ông đẩy Sơn sang một bên rồi chạy vào bên trong. Ánh đèn được bật lên, ông há hốc kinh ngạc khi nhìn thấy mảnh vỡ dưới sàn, ông quỳ xuống, đưa tay chạm lên những mẩu xương. miệng mếu máo: -, Không! Không! Bình quý của tao! Dứt lời ông quay phắt ra nhìn Sơn bằng ánh mắt vằn lên những tia máu: -, Mày! Mày dám sao? Hôm nay mày sẽ phải đền cho tao! Sơn chưa kịp phản ứng gì, bỗng đầu óc ôngông choáng váng, chân tay bủn rủn, mọi thứ xung quanh anh tối sầm lại. Sơn ngã gục xuống đất. Người phụ nữ phủi phủi bột trên tay rồi nhìn thầy Mãn. Thầy Mãn nhìn thân thể của Sơn đang nằm, khẽ nhoẻn miệng cười: -, Nó dám lấy đi một linh hồn của ta. Thì ta sẽ bắt nó trả lại một linh hồn, hahaha Giọng cười ồm ồm của ông ta vang lên khiến ai nấy nghe đều phải nổi da gà. Dứt lời, thầy Mãn cùng với người phụ nữ kéo Sơn vào một căn phòng khác. Sơn cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, anh đang trôi lơ lửng giữa màn đêm vô tận. Bỗng anh nghe thấy tiếng gọi của một cô bé: - Hiếu ơi. Anh dậy đi! Dậy đi! Giọng nói nhỏ nhẹ, âm vang như từ trốn xa xăm vọng về. Giọng nói ấy như một tia lửa chạy qua thính giác và đánh thẳng vào tâm trí của Sơn. Anh giật mình tỉnh dậy thì thấy trước mặt là một căn phòng được nhuộm đỏ bởi ánh đèn. Chưa kịp định hình trở lại thì anh cảm thấy đau nhói ở bụng. Một dòng máu đỏ chảy xuống ướt đẫm áo anh. Anh la lên vì đau đớn. Thầy Mãn rút con dao ra, nhìn anh cười khà khà: - Hahaha... Mày tỉnh rồi sao? Vậy thì xui cho mày khi phải chịu đựng cơn đau rồi. Dám cản việc tao thì chỉ có con đường chết! Dứt lời ông ta định xuống tay thì Sơn cố gắng la lên: - TẠI SAO ÔNG LẠI LÀM VẬY? Thầy Mãn khựng lại rồi cười nhếch mép: - Mày muốn biết sao? Thôi được. Dù gì mày cũng sắp thuộc về tao nên tao sẽ nói cho mày. Những chiếc bình mày nhìn thấy, bên trong đó đựng xương người đó. Mày không biết tao đã khổ sở như thế nào đâu. Tao đã phải truy lùng những người chết oan ức, rồi lấy sọ và bắt nhốt linh hồn bọn chúng vào cái hũ đó để tạo ra một dàn âm hồn, ngạ quỷ và âm binh cho tao sai khiến. Cái nào hoàn thành thì tao sẽ dán lá bùa màu đỏ, còn chưa thì tao chỉ dán lá bùa màu xanh, nhằm phong ấn nó lại. Nói đến đó, ông ta bỗng dừng lại, đi xung quanh phòng rồi nói tiếp: - Có phải mày muốn biết con quỷ nhi đó giờ ra sao không? Nghe vậy Sơn vội hỏi: - ÔNG... ÔNG ĐÃ LÀM GÌ CÔ BÉ CHỨ? Thầy Mãn cười phá lên rồi đáp: - Hahaha... Tao có thể thấy nó vốn là một linh hồn lương thiện, nhưng có vẻ nó đã bị luyện quỷ một lần khiến nó trở thành như vậy. Nhưng chính vì nó là quỷ nhi nên vô cùng có lợi cho ta. Ta đã bắt nhốt linh hồn nó lại, rồi hành hạ, tra tấn, tiếp đến cho nó ăn những linh hồn nhỏ bé khác để gia tăng công lực của nó. Mặc dù làm việc này rất nguy hiểm. Nhưng một khi luyện sai cách sẽ bị nó vật lại. Nhưng một khi đã thành công, nó sẽ trở thành tay sai đắc lực cho ta, nhìn thấu tương lai, quá khứ của vạn vật, hahaha... Đến lúc đó không ai có thể bằng được ta. Sơn nghe vậy rất bực mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hơn hết anh mong rằng Việt sẽ đọc được tin nhắn và đến phụ trợ anh. Việc cần thiết nhất bây giờ là anh phải câu giờ. Sơn hỏi tiếp: - Vậy trước giờ ông giúp chúng tôi là do việc này sao? - Phải đó! Trước khi tới đây tao đã cảm nhận được quỷ khí của nó. Rất may sau đó tao đã tìm thấy nó, hahaha Gương mặt Sơn xịu xuống, nhìn ông ta bằng ánh mắt tức giận, anh nói: - Ông không cảm thấy cô bé có điều gì cần được giúp sao? - Hahaha... Linh hồn nào tao nuôi đều chẳng có những nỗi oan ức chứ? Nhưng nỗi oan càng lớn, thì bọn chúng càng mạnh. Thôi mày biết thế là đủ rồi. Đến lúc rồi! Nói rồi ông ta ngậm nước phun vào người Sơn, phía sau là người phụ nữ đang làm nghi thức gì đó. Cô ta vừa nhảy múa, vừa đốt cháy từng lá bùa. Mọi thứ kết hợp với nhau tạo nên một khung cảnh ma mị hơn bao giờ hết. Ông ta đang tính giơ dao xuống thì Sơn hét lên: - Lương tâm nghề nghiệp của ông ở đâu chứ? Thâỳ pháp cứu vớt các linh hồn oan ức mà ông lại lấy họ ra để luyện quỷ khiến họ không được siêu thoát. Nghe vậy ông ta khựng lại, nhoẻn miệng cười: - Tao làm gì có lương tâm! Nói rồi ông vung dao xuống. *Bùm* Ngay sau đó, một tiếng la hét thất thanh vang lên, kéo theo là tiếng bước chân dồn dập chạy vào, cùng với những giọng nói đồng thanh vang vọng khắp căn phòng: - Đứng yên, hai người đã bị bắt! Thầy Mãn buông dao, đau đớn ôm cánh tay rướm máu. Sau đó cảnh sát ập tới còng tay ông ta và người phụ nữ lại. Sơn nhìn bóng dáng của Việt chạy tới mà miệng khẽ nở nụ cười, sau đó ngất lịm. Trong cơn mê mang, anh lại thấy mình đang đi cùng với một đứa bé. Hai người người đang đi dạo trên con đường làng quanh co. Nhìn xung quanh, cảnh vật nơi đây giống như từ thời xa xưa. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn Sơn, miệng cười tươi như hoa, nó nói: - Hôm nào anh Hiếu dắt em đi chơi vậy nữa nha. Sơn bất giác trả lời: - Được thôi. Đoạn Sơn khựng lại khi thấy cô bé gọi mình là Hiếu. Hiếu là ai? Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì Sơn thấy mọi thứ xung quanh bỗng biến mất, xung quanh anh bấy giờ chỉ còn lại một màu trắng. Sơn choàng tỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh là Việt đang nghịch điện thoại. Thấy anh tỉnh dậy, nó mừng rỡ vô cùng: - Mày tỉnh rồi sao? Tưởng mày hẹo đến nơi, haha Sơn cố gắng đưa tay đấm Việt cái, sau đó hỏi: - Vụ ông thầy Mãn sao rồi á? Việt hý hửng kể lại cho Sơn nghe: - Ông đó ghê lắm mày ạ. Cảnh sát tìm thấy đầy sọ người đựng bên những cái bình sứ của ông ta á. Khi họ lấy lời khai thì ông thầy như hóa điên ý mày. Ông ta cứ gào thét lên là Không. Không. Chúng mày phải phục tùng tao. - Mày thấy tao bảo chưa? Ông ta có vấn đề mà. Thế họ không làm gì nữa à? Việt ngẫm nghĩ rồi đáp: - Hình như một số cảnh sát tin vào tâm linh nên đã gọi sư thầy tới để xem xét á. Sau đó tao nghe nói là sư thầy bảo có nhiều vong hồn chết oan nên đã cầu siêu cho họ hay sao ý. Sơn gật đầu: - Vậy là tốt rồi. Đoạn anh thở dài, nhìn lên trần nhà khẽ nở nụ cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết: - Chắc em cũng được siêu thoát rồi đúng không? Sáng ngày hôm sau, họ nhận được thông tin rằng thầy Mãn đã tự tử trong phòng giam, điều kì lạ khi khám nghiệm tử thi, họ thấy trên người ông ta là vô số vết bàn tay đen xì. Còn người đệ tử của ông ta thì cũng trở nên điên dại, lúc thì ngồi thu lu trong góc phòng, lúc lại dứt tóc, lắc người, miệng gào thét: - Tôi không làm gì các người hết. Cút đi! Xuống khỏi người tôi đi! Xuống đi! Sơn và Việt sau khi nghe tin cũng chỉ biết thở dài. u cũng là cái giá mà họ phải trả cho những tội nghiệp mà cả hai đã gây ra. Những tưởng sẽ không gặp lại cô bé nữa. Nhưng Sơn đâu có ngờ, đêm hôm đó anh đã biết rõ hơn về sự việc. Không còn gặp cô bé bên trong căn nhà đó nữa, hay không còn gặp cô bé với bộ dạng quỷ dị nữa. Mà thay vào đó cô bé xuất hiện với bộ dạng xinh xắn, ngây thơ, đáng yêu, đang đứng bên một cánh đồng xanh mướt. Sơn chầm chậm bước tới hỏi nhỏ: - Là em đó sao? Yến? Cô bé quay ra với nụ cười tươi rói: - Anh nhớ em rồi sao? Sơn cũng không biết vì sao anh lại gọi cô bé là Yến nữa. Sơn ậm ờ rồi hỏi tiếp: - Em sao rồi? Cô bé nhún vai rồi chạy xuống đồng, dang cánh tay rồi hét lớn: - Em ổn rồi! Cảm ơn anh! Sơn chạy xuống theo, đến bên cạnh cô bé anh hỏi: - Tại sao em lại hóa quỷ vậy? Yến quay sang nhìn Sơn rồi chầm chậm kể lại mọi sự việc. Khung cảnh cũng thay đổi theo từng lời kể của cô bé. Sơn nhìn thấy một cô bé đang mếu máo khi bị ngã thì bỗng có một người đàn ông bước vào, nhìn cô bé rồi nói: - Đúng là con gái. Vô tích sự, chỉ biết khóc. Đồ ăn hại. Sau câu nói đó, cô bé nín khóc. Yến quay sang nhìn Sơn rồi mỉm cười: - Bố không thích em khóc. Nên em hứa sẽ không bao giờ khóc nữa. Em sẽ phải luôn mỉm cười. Sau đó Sơn lại thấy cô bé ngồi khóc một mình trong góc phòng, sau đó cô bé lại lau nước mắt, mỉm cười, tự nhủ: - Mình không được khóc! Bố không thích mình khóc đâu! Nói rồi, cô bé leo lên giường đi ngủ. Sau đó là hàng loạt những viễn cảnh cô bị bố đánh đập, chửi mắng và bị mẹ lớn tiếng. Trái tim nhỏ bé của cô bé đã chi chít những thương, nhưng cô vẫn luôn cười. Bởi cô nghĩ nếu mình cười thì thì bố mẹ sẽ yêu thương mình. Nụ cười của cô bé rất tươi, nhưng tại sao Sơn lại chảy nước mắt, trái tim anh đau đớn như bị từng vết dao cứa vào. Một cô bé nhỏ tuổi sao lại có thể chịu đựng được như vậy chứ? Thứ cô bé hằng ao ước chỉ đơn giản là một tình yêu gia đình như bao đứa trẻ khác, nhưng nó nhận lại chỉ là sự ghẻ lạnh, đau thương. Sơn lau đi nước mắt, quay sang nói với Yến: - Em đã rất mạnh mẽ, Yến à? Nhưng tại sao em lại qua đời chứ? Yến nhìn lên bầu trời trong xanh, đáp: - Em qua đời vì bị tai nạn. Khung cảnh chuyển tới một con phố đông đúc người qua kẻ lại. Bỗng có một đứa bé trai chạy ra ngoài đường để nhặt quả bóng. Thì bỗng có một chiếc xe ô tô phóng tới. Đứa bé đứng chết lặng khi thấy ô tô tới, nó nhắm chặt mắt lại thì bỗng có một lực đẩy giúp nó tránh ra khỏi chiếc ô tô đó. Vừa xem đến cảnh đó, Sơn như chết đứng, nước mắt rơi không ngừng. Cô bé nằm trên vũng máu, nhìn em mình an toàn, trên môi khẽ nở một nụ cười. Ngay sau đó là bố mẹ nó chạy tới, ôm xác nó và khóc lóc. Những lời xin lỗi muộn màng được thốt lên, nhưng chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Sơn nghẹn ngào hỏi Yến: - Tại sao em lại cứu em trai của em? Yến vẫn cười rồi đáp, mái tóc của cô bé bay nhẹ nhàng trong gió: - Bởi vì em không muốn em ấy bị thương, nếu không bố mẹ em sẽ đau lòng lắm. Sơn im lặng một lúc, rồi cúi cúi xuống, xoa đầu con bé: - Em ngoan lắm! Chắc chắn bố mẹ em sẽ rất tự hào khi có em là con của họ đó. Sau đó tai sao em thành quỷ vậy? Yến trả lời: - Sau đó, linh hồn em vất vưởng ở ngoài đường không tìm được đường về, rồi em đã bị một ông thầy pháp bắt hồn đi để luyện quỷ. Và rồi ông ta phong ấn em vào một cái gương. Nhiệm vụ của em là đi thực hiện mong muốn của những người sở hữu chiếc gương với điều kiện họ sẽ phải dâng hiến máu cho em mỗi ngày, từng ngày, từng ngày em sẽ hút sinh khí của họ, cho họ yếu đi. Và sau đó bắt lấy hồn họ về dâng hiến cho ông pháp sư đó. Không lâu sau ông ta qua đời do một lần tu luyện bị ngải quật. Từ đó em vẫn ở trong chiếc gương và làm nhiệm vụ như ban đầu, chỉ khác là không bắt lấy linh hồn họ nữa. Em không muốn nhìn thấy ai đau khổ nên em đã chọn cách làm họ cười. Bởi em biết nếu họ khóc, bố mẹ họ sẽ buồn lắm. Rồi em được ông chủ tiệm mang về, nhiều lần em hiện ra để mong ông ta giúp đỡ nhưng ông ta đã sợ và gọi thầy pháp đến, em lại đành phải ẩn nấp trong gương. Cho đến một ngày, em gặp anh ở tiệm đồ cổ. Lúc đó em đã nhận ra anh và đã khiến anh phải đưa em về. Vì em biết chỉ có anh mới có thể giúp được em. Đã có nhiều lần em bị thói quen từ ngày trước và suýt chút nữa giết chết anh. Em xin lỗi anh! Và em thấy anh là một người lương thiện nên muốn anh giúp đỡ em. Nhưng cho đến khi em gặp chị My. Em nhìn thấy sự đau khổ bên trong chị ấy nên muốn giúp chị cười nhiều hơn. Và chị ấy đã hiến máu máu cho em, khiến em ngày một biến thành quỷ dữ. Nhưng em vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân. - Vậy là em đã giết chết My sao? Yến lắc đầu: - Không! Em không có giết chị ý. Là do chị My bị trầm cảm nên đã ra tay giết chết người yêu chị ấy và sau đó, chị cũng tự tử theo. Sợ Sơn không tin, nên Yến đã phất tay, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Sơn như chết đứng. Đúng là My đã nhân lúc người yêu của cô ta ngủ đã sát hại anh ta và cuối cùng cô tự tử. Trước khi tự tử cô ta còn nói: - Chỉ như này em với anh mới bên nhau mãi mãi. Có vẻ cô ta đã quá cuồng yêu nên mới làm ra chuyện dại dột như vậy. Nghĩ đến đó Sơn lại tự trách bản thân mình vì đã không biết điều gì về bệnh tình của My. Yến kể tiếp: - Sau đó em đã bị anh dùng bùa phong ấn, về sau em đã cố gắng cho anh biết được quá khứ của em. Về bạn của anh đã đập vỡ chiếc gương khiến em đau đớn nên em đã dạy cho anh ta một bài học. Em cũng không ngờ đã bị thầy Mãn bắt nhốt và hành hạ, ông ta muốn biến em thành tay sai của ông ta. Lúc đó em vô cùng đau đớn chỉ có thể hiện về một chút để mong anh giúp đỡ. Đúng là em đã không sai khi kỳ vọng vào anh. Rất cảm ơn anh khi đã tới giúp em. Cảnh sát đã tháo gỡ phong ấn lá bùa ở chiếc bình đó ra nên em đã thoát. Sau đó em còn được gặp sư thầy, em đã được sư thầy đưa em về chùa để ngày ngày nghe kinh phật, sám hối tội lỗi của mình. Em rất cảm ơn anh! Sơn ngồi im, chăm chú lắng nghe câu chuyện. Đột nhiên anh nhớ tới điều gì đó anh hỏi: - Mà tại sao em lại gọi anh là Hiếu vậy? Và sao anh gọi em là Yến nhỉ? Hơn nữa anh thấy em rất quen, khi ở gần em, anh cảm thấy quen thuộc vô cùng. Yến đứng dậy chạy quạnh Sơn rồi cười nói: - Anh thấy em quen là đúng vì ở mấy kiếp trước, anh với em là hai anh em đó, hihi. Nhưng cũng do nhiều lần tai nạn xảy ra nên em với anh đã phải chia lìa. Cho đến bây giờ em mới được gặp lại anh. Nên em biết chắc chắn anh sẽ giúp được em mà. Cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi vũng bùn lầy đó. Thôi em phải đi đây. Khi nào rảnh anh nhớ ghé qua chùa thăm em nha. Tạm biệt anh Vừa nói, Yến vừa chạy về phía trước, thi thoảng còn ngoảnh đầu lại, vẫy tay chào Sơn. Anh cũng đứng lặng, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt. Sáng hôm sau, Sơn đã kể cho Việt nghe về giấc mơ tối qua. Khác với mấy lần khác khi nhắc về cô bé, lần này Việt gật đầu cảm thông cho cô bé. Mọi gánh nặng dường như bây giờ đã được chút sạch hoàn toàn. Sau đó, Sơn ngồi xuống bàn viết tiếp cái kết có hậu cho bộ truyện của mình.