Vô Thiên Thánh Tăng trên tường thành thở dài một hơi, đối mặt với chiến ý của Tô Hoàng, hắn ngay cả dũng khí xuất thủ cũng không có, đây còn là vì chiến ý đều tập trung lên người Chu Khung.
Vô luận là Tô Hoàng hay Chu Khung, hoặc là Liên Sinh đều là nhân vật vạn năm khó gặp trên đại lục, đáng tiếc đều không phải môn phái chính đạo, cũng không biết là phúc hay họa.
Tô Hoàng huy động trường thương, trường thương trong nháy mắt đột phá không gian, nghiền nát thời không, phóng tới Chu Khung, đây là trường thương thời không Tô Hoàng tu luyện một trăm năm, có thể phá hết thảy sự vật thế gian, tu luyện tới nay đây là lần đầu tiên phát ra.
Chu Khung đứng trên xa giá của Ma Long, vung nắm đấm lên, trong nháy mắt thời không chấn động, bá khí vô tận lập tức lao ra, một luồng khí thế ngông cuồng theo nắm đấm lao ra, như muốn phá diệt tất cả kẻ địch trên thế gian này.
Hai bên giao nhau, tiếng nổ còn lớn hơn vừa rồi, ngay cả Ma Long Phi Liễn cũng bị chấn lui về phía sau mấy trăm trượng. Mặt đất lại bị oanh kích chìm xuống mấy chục trượng, trong vòng ngàn dặm đều bị oanh kích thành đất bằng, ngay cả biển rộng xa xa cũng bị dư âm làm cho xuất hiện sóng thần thật lớn.
Đại trận hộ thành của Lâm Hải Thành trực tiếp bị nghiền nát, ngay cả Lâm Hải Thành cũng sụp đổ hơn phân nửa, tử thương vô số. Vô Thiên thánh tăng vì bảo vệ đám người đã trực tiếp bị dư âm oanh kích ngất đi.
Tô Hoàng trực tiếp bị đập bay ra ngoài mấy trăm mét,
"Làm sao có thể," Tô Hoàng miệng phun máu tươi, vẻ mặt khó tin nhìn trường thương trong tay, đầu thương bất thình lình xuất hiện một vết nứt, đây chính là binh khí Đế cấp, lại bị người dùng nắm đấm đập hỏng.
Điều Tô Hoàng càng không thể chấp nhận chính là, trong lòng hắn bắt đầu lùi bước, trực giác nói cho hắn biết không thể chiến thắng được người trước mắt này, hắn mạnh đến đáng sợ, còn quỷ dị, vừa rồi giao thủ trường thương truyền đến một cỗ hấp lực đáng sợ, trong nháy mắt hấp thu một nửa công lực của hắn.
Ngược lại Chu Khung thì một chút biến hóa cũng không có, đang nhắm mắt cảm thụ công lực vừa mới thông qua Thôn Thiên Ma Công hấp thu tới, hấp thu luyện hóa, ngắn ngủi mấy chục giây Chu Khung liền cảm thấy công lực tăng lên một bộ phận, cách Võ Đế hậu kỳ càng gần.
Tô Hoàng rất muốn chạy trốn, nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy xám xịt chạy đi, hắn muốn Chu Khung này phải trả giá đắt. Hắn nhìn về phía một ngọn núi nhỏ ở phương xa, ngọn núi nhỏ này rất tầm thường, nhưng dư âm vừa rồi đã đánh nát tất cả ngọn núi chung quanh, duy chỉ có ngọn núi nhỏ này không có thay đổi gì, chỉ là nhiều hơn một chút vết rạn.
Ngọn núi này có truyền thuyết kinh khủng ở Yêu tộc, nghe nói bên trong phong ấn một nhân vật tuyệt thế!
Trong nháy mắt Tô Hoàng cầm lấy trường thương đánh ra một kích, mục tiêu lần này không còn là Chu Khung mà là ngọn núi nhỏ kia."Ầm", núi nhỏ trong nháy mắt nổ nát, từng luồng khói trắng xông ra. Tô Hoàng ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp phá toái hư không bỏ chạy.
Chu Khung không quan tâm đến Tô Hoàng, hắn cảm giác được dưới lòng núi nhỏ có một thứ đang thức tỉnh, tựa như thần linh viễn cổ. Mạnh mẽ đáng sợ, nhưng trong khí tức vẫn tồn tại sự suy yếu, vô cùng mâu thuẫn.
Trên bầu trời chậm rãi ngưng tụ ra một bóng hình hư ảo, thân hình rất mơ hồ, sau lưng có bốn đôi cánh, nguyên khí không ngừng tụ tập về phía ngọn núi nhỏ, một thân hình chậm rãi bay ra từ dưới lòng đất.
Là một nữ tử, khuôn mặt xinh đẹp, mỹ lệ đến ngạt thở, thân mặc trường bào trắng, toàn thân toát ra một tia thánh khiết, nhưng lại ẩn chứa một tia tà ý, sau lưng mọc ra bốn đôi cánh.
Chu Khung dùng hệ thống quét hình một chút.
Tên: Đọa Lạc Thiên Sứ.
Tu vi: Không rõ
Trạng thái: Khi hoàn thành biến hóa đọa lạc xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, dẫn đến thân thể có được hai loại khí tức thuần khiết và đọa lạc của Thiên Sứ.
Nữ tử vẫn đang không ngừng hấp thu nguyên khí trong không khí. Mí mắt nhẹ nhàng chớp động, dường như sắp tỉnh lại, khí tức tỏa ra trên người cũng ngày càng cường đại, trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới Võ Đế trung kỳ, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên.
Giáo chủ, hay là ta đi trước thăm dò một chút." Liên Sinh ở bên cạnh thấp giọng nói với Chu Khung một câu.
"Không cần, ngươi dẫn người rời xa nơi này trước đã." Chu Khung không để Liên Sinh đi thăm dò trước, trực giác mách bảo hắn dường như nữ nhân này vẫn luôn theo dõi hắn.
"Tuân lệnh." Liên Sinh mang theo mọi người ngồi lên Ma Long Phi Liễn bay về phương xa.
Đám người Lâm Hải thành cũng đã sớm rời xa nơi đây, hôm nay đối với bọn họ hoàn toàn là một trận tai ương không thể tưởng tượng nổi, Lâm Hải thành dựng nên trăm năm đã hoàn toàn không còn, võ giả trong thành cũng đã chết hơn phân nửa, hiện giờ còn xuất hiện một nhân vật thần bí có cánh, tất cả mọi người đều liều mạng chạy trốn.