Chương 17: Đổi việc

Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan

Diệp Nịnh Manh 05-11-2024 14:22:43

Mạnh Phất Yên gật đầu, đặt những lá thư tố cáo tới trước mặt Tôn Kiến Quốc: "Nội dung trong đây đủ để cô ta bị đuổi việc rồi ạ, cả nhà mẹ kế đã trở mặt với cháu, cháu sẽ không giữ lại thể diện cho bọn họ." Tôn Kiến Quốc cầm lấy thư tố cáo đọc một lát, gật đầu: "Được, nội dung trong đây đã đủ để đuổi việc cô ta." Bị đuổi việc, chỉ có thể nói lên phạm sai lầm quá nặng, cho dù tương lai có thể trở về thành phố, cũng đừng mơ tiến vào xưởng máy móc. "Còn chuyện khác... Cháu chắc chắn muốn đưa bọn họ tới cùng chỗ với cháu ư? Bọn họ nhiều người như vậy, cháu còn phải bảo vệ em trai, mình cháu ứng phó được ư?" Mạnh Phất Yên nhếch miệng: "Cháu có nắm chắc, mong chú Tôn trợ giúp cháu một tay." Tôn Kiến Quốc nhướng mày, bỗng nhiên có chút chờ mong, con gái mà Mạnh Tô Cầm tỉ mỉ dạy dỗ, sẽ thu thập mấy tên lòng lang dạ sói kia thế nào. Chủ ý của Mạnh Phất Yên đã định, Tôn Kiến Quốc không khuyên bảo nữa. Năm đó ông ta và Mạnh Tô Cầm cũng coi như là có chút giao tình, năm đó Mạnh Tô Cầm lập công lớn ở xưởng máy móc, bảo vệ tài sản của quốc gia mà hi sinh, lại là con gái một của lão xưởng trưởng, là phó xưởng trưởng, hiện giờ chăm sóc con gái bà ấy một chút cũng là lẽ đương nhiên. Phía trên vốn đã rất chăm sóc Mạnh gia, nếu không đã không để mạnh gia giữ nhiều tài sản như vậy, bao gồm căn nhà ba phòng một khách kia. Hơn nữa ông ta thật sự cần căn nhà ba phòng một khách của Mạnh Phất Yên. Hiện giờ nhà ở kia trên danh nghĩa là của Mạnh Phất Yên, bên trong có rất nhiều của hồi môn Mạnh Tô Cầm còn sống chuẩn bị cho con gái, chuyện này cả nhà máy đều biết. Cô bị bắt xuống nông thôn không có khóc lóc to đại náo tìm người đổi tên, mà lo lắng người đi trà lạnh, mặt mũi của ông ngoại và mẹ cô rất khó chống lại Ngô Quốc Trụ hiện giờ thân là phó xưởng trưởng. Huống chi xuống nông thôn là chính sách của quốc gia, văn kiện đều truyền xuống, lúc này đổi tên, sau lưng sẽ liên lụy nhiều, không có khả năng có người giúp đỡ. Nhưng mà bán công việc và nhà ở thì có thể làm được. Thứ nhất là Tôn gia cần, thứ hai Tôn gia có tiền. Cô gái nhỏ này muốn trả thù con cái của mẹ kế cô, dựa vào mình cô là không làm được. Bên cục đường phố không có ai chống lưng cô chắc chắn không thể chống lại cha mình, nhưng mà có Tôn Kiến Quốc này đè nặng, thì khác. ... Tôn gia ông ta không sợ Ngô Quốc Trụ! Hơn nữa náo loạn vừa ra, Ngô Quốc Trụ sẽ không bao giờ có thể dính hào quang của vợ cũ nữa, sau này sẽ có nhiều người chướng mắt ông ta. Tôn Kiến Quốc cười, ngay cả Tôn phu nhân bên cạnh cũng cười. Tôn Kiến Quốc nói: "Được, năm đó chú và mẹ cháu cũng coi như có chút giao tình, chút việc này của cháu chú vẫn có thể làm được. Công việc của cháu rất tốt, còn đang là lúc mấu chốt xuống nông thôn, chú cho cháu 1400 tệ và một ít phiếu. Ngoài ra sẽ bảo dì Tô cháu kiếm ít bông và các loại vật tư cho cháu, đến lúc đó gửi qua cho cháu." "Chú nghe nói cháu xuống nông thôn ở Đông Bắc, nơi đó đặc biệt lạnh, nhất định phải mang đủ áo bông chăn bông." "Nhà ở của cháu, coi như chú thuê, một tháng cho cháu mười tệ tiền thuê nhà, thuê một năm trước. Sau khi trong nhà xưởng có phòng mới, bọn chú sẽ dọn đi, chú sẽ trả lại tiền thuê nhà còn dư lại cho cháu."