"Đúng là đãng trí."
Lúc này, anh đang đứng trước mặt cô nhưng lại mang đến cảm giác giống như nhìn xuyên qua một lớp kính mờ vậy, gam màu trông như những tấm phim của máy chụp ảnh cũ.
Hứa Kinh Thiền nhận lấy cặp sách rồi ôm vào lòng.
Hứa Thanh Không tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn những giọt nước đọng trên hàng mi mỏng của cô gái, anh không nhịn được hỏi: "Giữa cậu và Hạ Trầm Quang có chuyện gì vậy?"
Hạ Kinh Thiền ôm đầu gối, khẽ lắc đầu, cô không muốn bị anh xem là một kẻ dối trá.
Cô quyết định không đề cập đến chuyện mình xuyên không này nữa, bởi vì càng giải thích thì mọi người lại càng không tin cô, ai cũng cho rằng cô đang lừa gạt họ.
Nhưng người khác thì cũng không sao, Hạ Kinh Thiền không muốn Hứa Thanh Không cũng hiểu lầm cô như vậy.
"Tôi nghe cậu gọi cậu ta là ba." Dường như Hứa Thanh Không rất quan tâm đến mối quan hệ của hai người họ: "Các cậu là bạn bè thân thiết sao? Hay là..."
"Cậu nghĩ sao?" Hạ Kinh Thiền hỏi ngược lại anh.
Anh suy nghĩ một lát rồi cẩn thận trả lời: "Tôi không biết."
Hạ Kinh Thiền thở dài, trong lòng cô cũng không mong đợi gì, nói với anh: "Nếu tôi nói rằng tôi là người ở tương lai xuyên không về đây thì cậu có tin không? Thật ra Hạ Trầm Quang chính là ba của tôi."
Hứa Thanh Không im lặng một hồi lâu.
Hạ Kinh Thiền vốn cho rằng anh cũng sẽ không tin lời cô nói như mọi người, không ngờ rằng anh đột nhiên hỏi: "Sự tương tác qua Internet trong tương lai sẽ như thế nào?"
Hạ Kinh Thiền thấy anh hỏi một vấn đề nghiêm túc như vậy, cô vội vàng nói về chuyện kỷ nguyên điện thoại di động có thể truy cập Internet và video ngắn 5G, thậm chí còn có sự phát triển của trò chơi thực tế ảo VR.
Dường như cảm xúc thất vọng lúc nãy đã bị cuốn đi, hai người trò chuyện ăn ý về nhiều rất việc liên quan đến tương lai, thậm chí dù không cần hỏi lại thì cô cũng biết rằng Hứa Thanh Không tin tưởng mình, chắc chắn là anh tin cô.
Phần lớn cảm xúc cô đơn đã bị xua tan.
Hứa Thanh Không chống khủy tay xuống sân cỏ, ngồi cùng với cô, anh ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao lác đác trên bầu trời đêm xanh thẫm.
"Lúc cậu xuyên đến đây không có ba mẹ, nếu không có đủ tiền sinh hoạt thì cứ đến tìm tôi." Hứa Thanh Không bình thản nói: "Coi như là chi phí cậu huấn luyện cho tôi."
"Không cần đâu, tôi định hai ngày nữa sẽ tìm việc làm thêm."
Sao Hạ Kinh Thiền có thể mở miệng nhờ Hứa Thanh Không được chứ, anh cũng đâu phải là ba của cô.
Hỏi xin tiền của Hạ Trầm Quang thì cô còn có thể cảm thấy thoải mái, dù sao thì giữa hai người vẫn còn có tình cảm trong hơn mười năm.
Nhưng Hứa Thanh Không... Và cô chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường.
"Cậu có thể tự nuôi thân mình, Hạ Trầm Quang cũng có thể tự nuôi mình, vậy thì chắc chắn là tôi cũng có thể."
Hứa Thanh Không lại đề nghị: "Vậy ngày mai chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"
"Được."
"Để tôi mời."
"Để báo đáp lại thì chúng ta đi tập bóng đi." Hạ Kinh Thiền đứng dậy, lau sạch những giọt lệ đọng trên khóe mắt, lại vui vẻ trở lại: "Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp cậu thực hiện ước mơ."
Hứa Thanh Không chống khuỷu tay lên bãi cỏ, nhìn cô, một tiếng nổ vang gần như đã lấn át hết tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài...
Giấc mơ...
Bóng rổ là giấc mơ mà anh hằng mong ước sao?
Hứa Thanh Không cũng không chắc.
Nhưng nếu như tương lai mà cô nói là vậy.
Thì chính là như vậy.
Nhìn bóng lưng uyển chuyển duyên dáng của cô, Hứa Thanh Không kìm lòng không đậu bước theo.
"Tôi dạy cậu chơi bóng thì cậu phải gọi tôi một tiếng sư phụ chứ!" Cô vừa đi vừa quay đầu lại mỉm cười, nói với anh.
Hứa Thanh Không mỉm cười: "Phải xem kỹ thuật của cậu thế nào đã."
Sân bóng rổ cuối cùng bên trong bãi tập vẫn còn trống, Hạ Kinh Thiền dẫn bóng ra khỏi phạm vi ba điểm rồi ném bóng từ xa.
Bóng không vào rổ mà đập lên bảng bóng rổ.
Hứa Thanh Không nhướng mày: "Hửm? Sư phụ?"
Hạ Kinh Thiền nghe được ý chế giễu trong lời nói của anh, cô quay đầu lại chuyền bóng cho anh: "Tôi cũng đâu phải là cậu, sao có thể bách phát bách trúng được."
"Tôi cũng không làm được như vậy."
"Không, cậu làm được."
Hứa Thanh Không đột nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy cô gái nhìn anh bằng ánh mắt chắc như đinh đóng cột: "Cho dù là ba điểm hay hai điểm, ném phạt hay là ném bóng vào rổ, Hứa Thanh Không, cậu trong tương lai sẽ đại diện cho bốn chữ bách phát bách trúng này, chỉ cần cậu giành được bóng thì đối thủ của cậu sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi và run rẩy."
Anh cúi đầu nhìn quả bóng rổ trong tay mình, dưới ánh trăng, đường viền bằng keo màu đỏ nhạt trên bóng rổ tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa.
Một phần nào đó trong linh hồn anh như bị cái gì đánh trúng vậy.
Mình có thể sao?
Bách phát bách trúng.
Hạ Kinh Thiền bước đến trước mặt Hứa Thanh Không, phân tích hợp tình hợp lý: "Hạ Trầm Quang là tiền phong chính, cậu biết ưu thế lớn nhất của ba tôi là gì không?"
Hứa Thanh Không suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Thể lực."
Hạ Kinh Thiền nhướng mày.
Cô không ngờ khả năng quan sát của Hứa Thanh Không lại nhạy bén như vậy, mới ở chung không được mấy ngày mà anh đã phát hiện ra thể lực và sức bền gần như là biến thái kia của Hạ Trầm Quang.
"Nhịp tim của ba tôi có thể nhanh chóng khôi phục lại dưới sáu mươi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, điều này vô cùng hiếm thấy trong số những vận động viên chuyên nghiệp."
Nhịp tim nhanh chóng khôi phục đồng nghĩa với việc có thể hồi phục thể lực nhanh chóng, cho nên không ai có thể so kè sức bền với Hạ Trầm Quang được, nếu như là đấu tay đôi thì anh ấy cũng có thể lần lượt hạ gục tất cả mọi người.
Hạ Kinh Thiền dẫn bóng đến bên dưới bảng bóng rổ rồi nhẹ nhàng ném vào rổ: "Hứa Thanh Không, thể lực của cậu kém hơn ba tôi nhưng cậu lại có tài năng không ai bì kịp, cậu ném bóng vào rổ bách phát bách trúng."
Bây giờ Hứa Thanh Không còn chưa thể làm được việc bách phát bách trúng nhưng sau này chắc chắn là có thể.
Trong đội tuyển NBA, những người đồng đội gần như là có thể hoàn toàn yên tâm khi ném bóng cho anh. Chỉ cần anh giành được bóng, chỉ cần nhắm đúng vị trí thích hợp để ném bóng vào rổ thì cho dù anh có đứng bên trong hay ngoài đường biên, cho dù đối thủ xung quanh có tấn công hay phòng thủ như thế nào thì anh... Đều có thể ném vào!
Đúng là không thẹn với cái danh vua bóng rổ.
Hứa Thanh Không luyện tập cùng cô trên sân bóng, quả nhiên là anh đã tránh được những đòn tấn công chính diện, vượt ra khỏi đường ba điểm và ném bóng vào rổ.
Hạ Kinh Thiền nhìn tỷ lệ ném trúng mục tiêu của Hứa Thanh Không lúc này, trong mười quả bóng thì có thể ném trúng được khoảng năm, sáu quả.
Đối với những cầu thủ bóng rổ khác mà nói, đây có lẽ là rất lợi hại nhưng so với những những khoảnh khắc ghi bàn rực rỡ của anh trong tương lai thì anh của bây giờ thật sự chỉ là một tay mơ ở thôn Tân Thủ.
Bây giờ, hai tay anh hoàn toàn không phát huy được toàn bộ sức mạnh nên có.
Hạ Kinh Thiền vừa dắt bóng vừa dùng động tác khiêu khích anh, thậm chí còn định thử chọc giận anh.
Hứa Thanh Không giống như bị cô khơi dậy lòng hiếu thắng vậy, nhất là sau khi bị cướp bóng, anh vô thức đuổi theo cô. Ngay lúc Hạ Kinh Thiền chuẩn bị ném bóng vào rổ, tay trái cô đột nhiên bị chặn lại rồi cả người bị anh mạnh mẽ đè xuống.
Lúc cô gái đáp xuống đất, chân trái hơi trẹo, cô lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Hứa Thanh Không kéo cô lại theo bản năng, hai người đều bị mất đà rồi cùng ngã xuống sàn nhựa của sân bóng.
Trong khoảnh khắc khi ngã xuống, Hạ Kinh Thiền được anh ôm lấy nên dù rơi xuống đất cũng không bị chấn động hay gãy xương gì. Hứa Thanh Không tiếp đất bằng lưng, bảo vệ cô trong lòng mình.
Hạ Kinh Thiền cảm nhận được hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phả lên đỉnh đầu mình, cô còn nghe thấy tiếng tim anh đập, mạnh mẽ và đầy sức sống đến vậy.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp và từ tính của thiếu niên vang lên...
"Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng muốn làm sư phụ tôi sao?"
Hạ Kinh Thiền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên đường nét chiếc cằm sắc sảo và trái cổ hấp dẫn của anh, nhìn từ góc độ này thì khuôn mặt anh đúng là đẹp không tì vết.
Thật ra thì càng tiếp xúc với anh, cô càng cảm thấy trước đây mình chưa từng hiểu vị ngôi sao thần tượng này.
Anh cũng có khoảng thời gian thanh xuân và lòng nhiệt huyết của mình.
Khi bị khiêu khích thì anh cũng sẽ nổi giận, cũng sẽ đùa giỡn, lúc vui vẻ cũng sẽ cố gắng kìm khóe môi đang nhếch lên của mình lại.
Trước mặt cô, anh chân thật và sống động như vậy.
"Hứa Thanh Không..." Hạ Kinh Thiền khẽ ho khan một tiếng, chóp mũi chảy mồ hôi: "Ừm... Cậu nắm chặt tôi, hơi đau."
Hứa Thanh Không lập tức buông cô ra.
Trong cảm xúc của anh có một con mãnh thú đang ngủ say, khi con mãnh thú này thức tỉnh, cơ thể anh cũng sẽ dần trở nên mất khống chế.
Mà một khi đã mất khống chế thì rất dễ làm tổn thương người khác.
Mà thời điểm anh đối mặt với cô, Hứa Thanh Không luôn gặp khó khăn trong việc kiểm soát cơ thể của mình.
Cơ thể của anh... Đang khao khát cô.
Hai người ngồi trên sân bóng một lát, Hứa Thanh Không cảm nhận làn gió mát lạnh ập vào mặt, anh hít một hơi thật sâu để cảm xúc bình ổn lại.
Cơ thể của cô gái tỏa ra mùi hương thoang thoảng như có như không, tràn vào khắp mọi nơi trong thế giới đã đóng kín của anh.
Anh sợ, sợ mình làm tổn thương cô.
"Tôi đi trước đây." Hứa Thanh Không nhanh nhẹn đứng dậy, chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng kêu của cô gái...
"Ai da..."
Anh quay đầu lại thì thấy cô đang vịn vào lan can để đứng dậy, đi được hai bước, dường như chân trái cô đã bị trật.
Cô khẽ xuýt xoa một tiếng rồi nâng đầu gối lên để xoa dịu cảm giác ê ẩm và sưng đau ở mắt cá chân.
Hứa Thanh Không không hiểu sao lại quay về: "Bị trật chân rồi sao?"
"Ừ."
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay cởi nút thắt trên chiếc giày màu trắng nhỏ của cô ra.
Hạ Kinh Thiền giật mình, cô đang định ngăn lại thì thiếu niên đã cởi đôi giày màu trắng nhỏ của cô ra, kéo tất chân xuống, để lộ phần mắt cá chân sưng đỏ bất thường.
Đầu ngón tay vừa thon dài vừa đẹp đẽ của Hứa Thanh Không nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng xoay qua xoay lại: "Tôi nắn lại giúp cậu nhé?"
"Không cần, cậu đã có kinh nghiệm rồi sao?"
"Tôi đã xem qua trong tivi rồi, chắc là không sao đâu."
"Cảm ơn cậu, không cần đâu!"
Hứa Thanh Không khẽ cười, buông chân cô ra rồi đi đến tiệm thuốc trong sân trường cách đó không xa để mua thuốc giảm sưng và túi chườm đá, sau đó chườm chỗ mắt cá chân sưng đỏ của cô.
"Cậu có thể đi lại bình thường nhưng mấy ngày nay tạm thời không được vận động mạnh."
"Trông cậu thật sự rất có kinh nghiệm."
Hứa Thanh Không bình tĩnh nói: "Có một chút kinh nghiệm khi bị thương."
"Lúc cậu chơi bóng thường xuyên bị thương sao?"
"Không phải là chơi bóng." Hứa Thanh Không do dự trong chốc lát rồi giải thích: "Đôi khi tôi làm một vài người cảm thấy lo lắng. Có một số người sẽ cảm thấy sợ hãi và muốn tiêu diệt những thứ mà mình không hiểu hay không thể khống chế được."
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thanh Không đã từng gặp qua rất nhiều người như vậy.
Đối với căn bệnh của Hứa Thanh Không và những tin đồn ồn ào trong trường học... Hạ Kinh Thiền cũng biết một chút, cô có thể tưởng tượng được rằng anh đã trải qua bao nhiêu chuyện giống như chuyện Trần Phi ngày hôm đó.
"Làm vậy sẽ chỉ làm lộ sự yếu đuối của bọn họ mà thôi." Hạ Kinh Thiền kiên định nói: "Hứa Thanh Không, cậu không phải là kẻ yếu, cậu không cần phải đi cùng với những người này."
Hứa Thanh Không thích nghe cô nói chuyện, không phải bởi vì thích nội dung trong câu nói của cô mà là vì giọng điệu của cô khi nói chuyện mang đến một loại cảm giác vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Anh nhìn cô: "Cậu đi được không?"
Hạ Kinh Thiền gắng gượng đứng dậy, đi không được hai bước thì người đã lảo đảo một cái, cô bắt lấy góc áo bóng rổ của Hứa Thanh Không theo bản năng, cô nắm lấy chiếc áo bóng rổ rộng rãi và co giãn của anh rồi kéo xuống, lộ ra cơ ngực đầy đặn hai bên.
Hứa Thanh Không: ...
"Á, xin lỗi."
Hạ Kinh Thiền giống như là mới nhặt được món hời lớn nào vậy, tim cô đập thình thịch.
Mẹ ơi, ngực của người đàn ông này còn lớn hơn của cô nữa.
Hứa Thanh Không ngồi xổm xuống, vững vàng cõng cô gái lên rồi đi về phía khu ký túc xá.
"Không cần đâu, cậu chỉ cần đỡ tôi về là được rồi."
Vẻ mặt Hứa Thanh Không bình tĩnh, nói: "Đừng nói nhảm nữa."
Hạ Kinh Thiền không thể làm gì khác ngoài nằm trên tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của anh, để mặc anh cõng mình về ký túc xá.
Đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hứa Thanh Không qua một góc độ vừa thân mật vừa kỳ lạ như vậy, bờ vai của anh rất rộng, tiếp nối với gáy, ngay cả những sợi tóc ngắn sau gáy anh trông cũng đầy sức sống.
Dưới ánh trăng, làn da vốn đã trắng của anh càng lộ vẻ lạnh lùng.
Hạ Kinh Thiền ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng lại bị lấp đầy bởi một loại cảm xúc hạnh phúc giản đơn.
Khi đến thời không này, cô không có ba, cũng không có bạn bè... Thế giới vốn quen thuộc với cô nay lại càng lúc càng trở nên xa lạ.
Nhưng mà, người đàn ông đã che dù cho cô trong cơn mưa tầm tã, vì sao mà cô từng cho rằng ở nơi xa nhất và không thể nào với tới được kia.
Giờ phút này lại gần trong gang tấc.