Chương 19 -

Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Của Cực Phẩm

Phù Trẫm Khởi Lai 16-11-2024 13:11:42

Bà Diệp cảm thấy bản thân không thiên vị, mặc dù bà chỉ thích con trai út nhưng đối với con cả và con thứ hai bà cũng không qua loa, chỉ cần bà cho rằng có thể chia thì đều chia phần cho nhà hai đứa con lớn, nhưng Tôn Chiêu Đệ luôn cảm thấy nhà mình bị thiệt thòi. Nhà họ Diệp tổng cộng nuôi năm con gà mái một con gà trống, mỗi ngày đẻ bốn đến năm quả trứng, bà Diệp nói chia cho hai đứa con dâu nhưng Tôn Chiêu Đệ nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy bà Diệp thật ra là muốn cho chị dâu cả của mình bồi bổ thân thể, suy cho cùng Lưu Hồng Anh đã sinh hai đứa con trai mập mạp bây giờ trong bụng vẫn còn một đứa nữa. Cô chính là được thơm lây Lưu Hồng Anh mà thôi. Tôn Chiêu Đệ càng nghĩ càng cảm thấy không vui, lại hận cái bụng của bản thân không biết tranh chỉ có một đứa con trai, lại hận bà Diệp giả dối bất công, còn hận chồng nhà mình không có tiền đồ kiếm không được nhiều tiền, miệng cũng không ngọt làm gì cũng do dự, không giống với chú ba Diệp để người nhà ăn ngon sống tốt. Tôn Chiêu Đệ cả đêm không ngủ mà dựng thẳng hai tai nghe động tĩnh bên ngoài, gà mái trong nhà vừa kêu cục cục tác cô ta lập tức đứng dậy mặc quần áo ra ngoài nhặt trứng gà còn nóng hôi hổi trở về, thời gian mỗi con gà đẻ trứng không giống nhau, cô ta đi ra đi vào năm lần, tóm lại trứng gà của ngày hôm nay tất cả đều nhặt về giấu ở trong tủ cuối giường. Một cái cũng không để lại cho nhà chú ba! Tôn Chiêu Đệ vừa nghĩ như thế vừa hắt xì hai cái, gấp rút chui vào trong chăn sợ bản thân lạnh sinh bệnh, nếu như thật sự bị bệnh thì phải tốn tiền khám bệnh uống thuốc, cô ta một chút cũng không nỡ. Sáu giờ sáng vừa điểm chú ba Diệp tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là khều vợ dậy thay tã cho con gái nhỏ, Mạnh Phi thay tã cho Diệp Ngư xong thì cho Diệp Ngư uống sữa, nhìn dáng vẻ con gái nhỏ ngày càng xinh xắn hơn trong lòng vô cùng có cảm giác thành tựu. "Đứa nhỏ này thật là ngày càng xinh xắn." Cô ấy tiện tay rung một đầu dây thừng Diệp Ngư phối hợp chìa tay ra bắt, Mạnh Phi cười: "Này? Trong lòng bàn tay phải của con gái chúng ta có cái bớt hình con cá nhỏ, cha con còn thật sự đặt cái tên này cho con." Chú ba Diệp lập tức có tinh thần, nhanh chóng sáp lại vui vẻ nói thầm: "Còn không phải sao, anh nói với em, anh vốn là chuẩn bị gọi con bé là Diệp Nhu, đồng âm với thịt, mang ý nghĩa may mắn đấy." "Kết quả buổi tối ngày hôm đó nằm mơ thấy Bồ Tát nói với anh đứa con gái này của chúng ta không phải là người bình thường, là người có lai lịch lớn, bà ấy đặt cho cái tên là Diệp Ngư." Diệp Ngư nghe thì cảm thấy tám phần là chú ba Diệp bịa lung tung. Nếu nguyên thân thật sự có lai lịch lớn thì sớm đã nói ra cần gì phải nghẹn khuất đến bây giờ? Mạnh Phi cười cười, Diệp Mễ cũng tỉnh dậy nghe thấy cha mẹ nói về Diệp Ngư thì sáp lại nhìn Diệp Ngư cười ngốc, nhìn một hồi cô bé cảm thấy không đúng, em gái trắng trẻo mềm mại, rồi nhìn lại lông tơ mọc dài trên cánh tay mình thì không vui vẻ chẹp chẹp miệng: "Sao con cảm thấy con với em gái không giống nhau?" "Con giống với cha con này" Chú ba Diệp vừa mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài giặt tã vừa nói. "Con nhìn lông trên cánh tay hai người chúng ta giống nhau, sau này con lớn lên bảo đảm lăn lộn tốt giống với cha con." Diệp Ngư cười. Người cha cực phẩm này của cô thật biết ăn nói lung tung, nói giống như là chuyện thật vậy, ngược lại cũng coi như là một chút bản lãnh. Cô vừa cười thì cả nhà chú ba Diệp cũng cười cùng cô, chú ba Diệp bóp bóp tay phải Diệp Ngư đột nhiên cảm thấy nguồn nhiệt lượng từ đầu ngón tay con gái truyền tới vừa nóng vừa linh thiêng, từ đầu ngón tay cho tới lòng bàn tay, chú ba Diệp cũng không để ý. "Đứa nhỏ này mới mấy ngày mà đã biết cười rồi, đi thôi con cả, cha ra ngoài giặt quần áo, con đi lấy trứng gà cho mẹ con đừng để em gái con đói." Diệp Mễ thích nhất là đứa em gái xinh đẹp này, lập tức nhanh chóng mặc quần áo: "Mẹ, con đi lấy trứng gà đây."