Nghỉ hè tới, kiếp sống thực tập của Cảnh Trừng cũng gần bắt đầu.
Làm xong bản lý lịch, cô mốc meo trong nhà mấy ngày liền.
Một hôm, Liên Hoa đột nhiên gửi tin nhắn riêng cho cô.
Liên Hoa: Cuối tuần sau là sinh nhật Đàm Dật, có muốn đến nhà cậu ta chung với tụi anh không?
Cảnh Trừng kinh ngạc, cuối tuần sau là sinh nhật Đàm Dật? Không phải sinh nhật của anh là tháng một à? Dù có tính theo âm lịch thì cũng không có khả năng vào tháng tám chứ.
Cảnh Trừng: Không phải sinh nhật của anh ấy là ngày một tháng một sao ạ?
Liên Hoa: Đó là khai đại trong QQ thôi, ngày đúng là ngày tám tháng tám.
Cảnh Trừng: Anh chắc chắn?
Liên Hoa: Đương nhiên rồi, bọn anh học chung với nhau bốn năm mà, sinh nhật của cậu ta hôm nào chả lẽ anh còn không biết?
Cảnh Trừng ngạc nhiên, nói như vậy Đàm Dật không phải là cung Ma Kết?
Trong cảm nhận của cô, anh đã gắn liền với ấn tượng chín chắn ổn trọng tới mức ăn sâu bén rễ, giờ tự nhiên lại bảo với cô rằng thật ra anh không phải là thuộc chòm sao đó?
Cảnh Trừng: Thật không ngờ... Nhạn tổng lại là chòm Sư Tử.
Liên Hoa: Sao hả, thấy không giống à?
Cảnh Trừng: Một tí xíu cũng không giống!
Liên Hoa: Ha ha, không giống chỗ nào?
Cảnh Trừng: Là cảm thấy Nhạn tổng sống rất khiêm nhường, giống Ma Kết nhiều hơn.
Liên Hoa: Em cảm thấy cậu ta rất khiêm nhường? Anh lại cảm thấy tên đó khá là cuồng.
Cuồng?? Cảnh Trừng thực không dám gật bừa, Nhạn tổng cuồng ở chỗ nào?
Liên Hoa: Ban đầu cậu ta chỉ là một tổng chỉ huy công thành, bây giờ lại trở thành chủ bộ phận thiết kế game. Làm sao có khả năng là người lúc nào cũng thận trọng, khư khư nếp cũ chứ?
Liên Hoa: Có lẽ lúc cạnh em, cậu ta nhìn hoàn toàn khác hẳn, nhưng mỗi khi làm chuyện nghiêm chỉnh thì tên đó rất có quyết đoán.
Chuyện nghiêm chỉnh?
Cái gì mới tính là chuyện nghiêm chỉnh?
Cảnh Trừng nhớ trong tiệm net lần đó, lúc Nhạn tổng chỉ huy đoạt bảo chuyển bại thành thắng, trên mặt anh lóe qua một khoảnh khắc rất ngông nghênh.
Đó chính là cái mà Liên Hoa gọi là "cuồng"?
Có lẽ vì bình thường anh không lộ ra vui buồn, nhưng nếu đã là thanh bảo kiếm, thì cũng khó giấu đi được sự sắc bén của mình.
Làm người thì kín tiếng, làm việc lại rêu rao, cũng là một loại cuồng.
Đồng ý với lời đề nghị của Liên Hoa xong, Cảnh Trừng nhận được điện thoại của công ty cô đã nộp hồ sơ, từ thành phố Y.
Thật là khéo, chuyện tốt lại đến cùng một lúc.
Thời gian phỏng vấn của Cảnh Trừng được xác định là sau sinh nhật của Nhạn tổng một ngày, lúc đó ở lại thành phố Y một đêm vậy.
Tới ngày tám tháng tám, Cảnh Trừng và nhóm Liên Hoa từ thành phố X xuất phát, đi xe chừng hai tiếng rưỡi thì tới thành phố Y.
Đàm Dật đã sớm liên lạc với Cảnh Trừng, bảo cô tới bằng máy bay, cũng đã thanh toán luôn tiền vé máy bay cho cô. Không ngờ cô lại xuất hiện cùng lúc với Liên Hoa, nên lúc mở cửa, anh khá ngạc nhiên.
Cảnh Trừng đứng sau đám người, lè lưỡi giải thích:
- Thành phố Y gần như thế, không cần thiết phải đi máy bay, nên em đi cùng với nhóm anh Liên Hoa tới đây.
Nhạn tổng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Liên Hoa nghe Cảnh Trừng nói thế thì căm giận bất bình.
- Ha?! Đàm Dật, mi giỏi lắm, mua vé máy bay cho bạn gái, còn đám người không quan trọng như bọn tôi thì sắp xếp cho đi xe buýt, làm vậy có công bằng không hả?!
Cảnh Trừng nghe mà tim đập loạn, sao lại gọi thẳng cô là bạn gái của Nhạn tổng vậy chứ?
Đàm Dật mặc kệ Liên Hoa, mặt không đổi sắc mở rộng cửa ra.
- Vào đi, không cần cởi giày.
Cái thái độ xác nhận này của anh... làm Cảnh Trừng mặt đỏ tới mang tai.
Người ở đây đa phần đều là nguyên lão của bang Túng Ca, có cả bạn cũ cùng sáng lập dịch vụ cày thuê với Nhạn tổng xưa kia, và hai người bạn học đại học ở cùng phòng với anh nữa.
Cửa được mở ra, mọi người chen lấn mà vào.
Liên Hoa tức tối đi tuốt đằng trước.
- Này Đàm Dật! Sao tớ nói chuyện với cậu mà cậu bơ tớ thế hả?
Một nguyên lão của bang cũng tiếp lời.
- Nhạn tổng, ông với Bé Ngoan hẹn hò lén lút từ khi nào? Giữ bí mật cũng kín quá ha, một tí tin tức cũng không có nữa!
- Đúng đó.
Một người khác hùa theo.
- Nghe nói còn là học muội của trường chúng ta nữa chứ, dụ dỗ một đại mỹ nữ như vậy cũng không nói cho bọn tớ biết, thật không thành thật tý nào.
Nói xong, cậu ta quay đầu qua cười tủm tỉm với Cảnh Trừng, nói:
- Em có biết lão Đàm của chúng ta hồi trước ở trong trường có biệt danh gì không? Ha ha ha, hoa hậu giảng đường theo đuổi mà cu cậu chẳng chút động lòng, nên được gọi là độc thân muôn kiếp, cứ tưởng tên đó bất lực ấy chứ. Giờ có em, bọn anh yên tâm rồi.
Cảnh Trừng:
- ...
Nhạn tổng nhàn nhạt liếc cho người kia một cái, người đó lập tức ngậm miệng.
Cảnh Trừng lần đầu nhìn thấy cái dáng vẻ này của anh, nhịn không được che miệng cười.
Nơi ở bây giờ của Nhạn tổng chỉ là thuê tạm để phục vụ công việc, chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, nhưng thiết bị đầy đủ hết, bình thường chỉ có một mình anh ở thôi.
Tuy là đang ở trong nhà mình, nhưng anh vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, tay vẫn đeo đồng hồ, cứ như lúc nào cũng có thể đi ra ngoài.
Đàm Dật nhìn đồng hồ, vừa lúc tới giờ ăn cơm.
- Muốn đi đâu ăn? Tớ chỉ chở được bốn người thôi, gọi thêm một chiếc ta xi đi.
Liên Hoa nói:
- Cần gì phải ra ngoài ăn, trong nhà cậu cũng có nhà bếp mà, ở nhà tự làm là được rồi.
Bạn cùng phòng nói:
- Đúng rồi, lâu lắm rồi không gặp, tôi rất nhớ món thịt kho tàu của ông đấy!
Đàm Dật cân nhắc một hồi, gật đầu đồng ý.
- Cũng được, các cậu muốn ăn món gì?
Mấy cái miệng đồng loạt thốt.
-Lẩu!
- Nướng!
- Thịt kho tàu!
- ...
Đàm Dật không tỏ thái độ, nhìn qua Cảnh Trừng hỏi:
- Còn em?
Cảnh Trừng co rụt cổ, thấp thỏm thì thào:
- ... Pizza?
Đàm Dật quyết định:
- Vậy gọi pizza.
Mọi người:
- Đàm Dật!!
Chín người mười ý, để chiếu cố khẩu vị của mọi người, cuối cùng Cảnh Trừng cũng phải thay đổi ý kiến, ăn món nhà làm.
Cả bọn kéo tới siêu thị, sau đó chia nhau ra hành động. Một nhóm đi mua vật liệu làm lẩu, một nhóm đi mua rau quả, một nhóm đi mua đồ ăn vặt và đồ uống.
Cảnh Trừng đương nhiên đi chung với Đàm Dật.
Cô đi phía trước, Nhạn tổng đẩy xe đi theo phía sau. Hai người thi thoảng lại dừng xe, cầm món đồ hỏi ý kiến nhau xem nên mua cái nào.
Cảnh Trừng từng tưởng tượng trong đầu vô số lần cảnh cô với người cô yêu cùng đi siêu thị, bây giờ thì được thỏa mộng rồi, trong lòng rất là thỏa mãn.
Hai người đã có sẵn danh sách, nên mua đồ xong rất nhanh, mua xong còn phải chờ mấy người Liên Hoa. Đàm Dật đề nghị hai người lên khu sinh hoạt ở lầu ba đi dạo.
Vừa ra khỏi thang cuốn, cô lập tức bị hút mắt vào từng hàng từng kệ đồ trang sức vô cùng xinh đẹp.
Cô chạy tới, phấn khởi cầm lấy mấy chiếc nhẫn, đeo từng cái vào ngón tay ngắm nghía, so sánh.
Ngắm một hồi lâu vẫn không quyết định được, cô quay đầu lại hỏi Đàm Dật.
- Cái nào đẹp hơn?
Đàm Dật không đáp, quét mắt lên kệ hàng một vòng.
Sau đó anh chọn một chiếc nhẫn xinh xắn được chế tác tinh xảo, nắm lấy tay tay của Cảnh Trừng, nghiêm túc đeo vào cho cô...
Nhìn hàng mi đang cúi xuống của anh, Cảnh Trừng gần như ngừng thở.
Vừa nãy, cô đeo nhẫn thử vào ngón trỏ...
Còn vị trí mà anh đeo nhẫn cho cô, là ngón áp út.