Sắc mặt Khổng Tiêu chợt đổi, muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Đình lại chậm rãi nuốt cơm lúa mạch trong miệng xuống, nhìn đám người này với vẻ cười như không cười: "Vạch trần tôi?"
"Phải!"
"Vạch trần tôi cái gì?"
Cô bỗng đặt bát sang bên cạnh rồi đứng bật dậy, dáng người của cô còn cao hơn cả mấy tên lưu manh này một chút, rất có cảm giác áp bức.
Đối phương còn chưa nói gì, Giang Đình bước thẳng lên một bước, húc mạnh vai vào tên lưu manh đẫn dầu, tên đó bị húc đến lùi về sau.
Mấy người đối phương lập tức nổi điên: "Ông đây thấy mày đang muốn chết đó!"
Giang Đình cong môi cười, cô nhỏ giọng khiêu khích: "Đồ vô dụng, đánh tôi đi."
Mấy tên lưu manh nổi cáu, một tên giơ nắm đấm đánh lên vai Giang Đình, một tên khác nhấc chân đá lên cẳng chân của Giang Đình, Giang Đình kêu "Á" một tiếng, co chân quỳ bò ra đất.
Mấy người nọ sửng sốt, không ngờ Giang Đình lại yếu đến thế, bọn chúng đợi Giang Đình bò dậy đánh trả, nhưng cô vẫn cứ nằm ra đất không chịu nhúc nhích.
Mấy người nọ đã từng chứng kiến thân thủ của Giang Đình nên không dám xem thường, cả bọn bày sẵn thế trận chờ địch xông đến.
Khổng Tiêu lấy hết can đảm đẩy một tên lưu manh: "Tránh ra!"
Nàng đỡ Giang Đình, Giang Đình lại xua tay.
Các tân binh bên cạnh bưng bát hóng chuyện.
Chỉ thấy Giang Đình chậm rãi xoay người lại, trên mặt toàn là bụi bặm, hai mắt đỏ ửng, gương mặt tuấn tú tái nhợt trông thật thảm thương.
Cô mím môi, giọng nói mang theo tiếng nấc: "Đánh người kìa! Có người đánh ta! Tôi muốn gặp Ngũ giáo đầu!"
"Sao lại đánh người?"
"Ỷ đông hiếp yếu đúng không?"
"Đây không phải Giang Đình sao? Doanh trại của chúng tôi đắc tội gì với các người hả?"
"Đừng nói nữa, giáo đầu tới rồi."
Các tân binh chủ động nhường đường cho mấy giáo đầu đến, Ngũ giáo đầu đi phía trước bởi vì anh ta từ xa đã trông thấy mấy người gây rối là tân binh của mình.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta dẫn dắt tân binh, đương nhiên biết tân binh là những kẻ không hiểu chuyện, cũng không hiểu rõ nội quy của quân doanh, một đám đàn ông tụ tập một chỗ, khó tránh khỏi xảy ra xích mích, đánh nhau là chuyện bình thường.
Hôm nay sẵn dịp cứ mượn mấy người này để giết gà dọa khỉ vậy.
Ngũ giáo đầu xắn tay áo, đang định khiển trách thì chợt thấy tên nhóc nằm dưới đất ngồi dậy, người nọ thấy anh ta tới đôi mắt phóng ra tia sáng kỳ lạ, giống như chờ được vị cứu tinh đến vậy.
Giang Đình lau mặt, ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra vẻ mặt uất ức và đau khổ, nói giọng nghẹn ngào như sắp khóc: "Ngũ giáo đầu! Ngài phải làm chủ cho tiểu nhân!"
Cô đưa tay chỉ vào bốn tên lưu manh: "Bọn họ hợp lại bắt nạt kẻ yếu, ngài nhìn xem họ đánh tôi thành thế này, nửa người dưới không còn cảm giác nữa rồi!"
Ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía bốn tên kia.
Một tên lưu manh hét lên: "Con mẹ nó! Mày đừng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là mày ra tay trước!"
"Trên đường nhập ngũ cũng chính là mày đã đá chúng tao xuống sông!"
"Mày có biết xấu hổ không hả?"
Giang Đình chớp mắt: "Tôi có một mình, sao đánh lại được bốn người các cậu được? Các cậu cảm thấy có thể sao?"
Bốn tên lưu manh chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thế, tức giận thở phì phò nhưng không nói lại được cái miệng của Giang Đình.
"Mày..."
"Ngũ giáo đầu! Đừng nghe tên nhóc này nói bậy, thật sự là nó ra tay trước!"
Giang Đình tỏ ra vô tội, xoa bả vai làm như mình đang bị thương.
Trên đời này, người ta luôn có khuynh hướng thích người có ngoại hình đẹp, ngay cả đối với người cùng phái cũng vậy, so với gương mặt thanh tú của Giang Đình, bốn người còn lại dù nhìn thế nào cũng thấy mặt mũi khó ưa.
Sau đó có tân binh bắt đầu mở miệng nói giúp: "Tôi thấy Giang Đình đang ngồi ăn yên ổn, là bốn người các cậu đến khiêu khích cậu ta trước."
"Đúng vậy, chúng tôi tận mắt chứng kiến bốn người các cậu đánh cậu ta."
Giang Đình được Khổng Tiêu đỡ dậy: "Tôi biết quân doanh là nơi có quy củ và kỷ luật mà, tôi nào dám gây chuyện bậy bạ chứ."