Huống chi, từ đầu đến cuối Cố Thiệu đều là bị ép luyện tập, vì tâm không cam tình không nguyện, nên hắn tự cảm thấy hiệu quả rất nhỏ bé.
Trên đường đến trường tư thục, Cố Thiệu không ngừng nguyền rủa hệ thống.
Hệ thống im lặng lắng nghe, cũng không ngăn cản.
Không phải nó không biết kí chủ là hạng người như thế nào, hắn muốn chửi thì cứ chửi đi, dù sao vẫn phải thi khoa cử, cũng cần phải cải tạo. Nếu như không thể hoàn toàn thay đổi tên cặn bã này, vậy nó cũng không cần làm hệ thống nửa, trực tiếp về lại nhà máy tiêu hủy là được.
Trường tư thục nằm trong huyện thành, tiên sinh họ Tần, cũng là một Tú tài. Tần tiên sinh cũng là người nổi tiếng ở khu vực này, ông cũng có những giải thích độc đáo về thơ ca.
Nói đến vị Tần tiên sinh này, thời trẻ ông cũng là người có chí thi khoa cử, chẳng qua cuộc đời ông lại thiếu chút may mắn, thi Hương mười năm đều chưa từng đậu. Nhiều năm như vậy, Tần tiên sinh cũng không từ bỏ những kỳ thi khoa cử, chẳng qua ngoài chuyện này, ông còn đảm nhiệm vị trí tiên sinh trong trường tư thục để giết thời gian. Trường tư thục này, cũng mở tại nhà của Tần tiên sinh.
Lúc Cố Thiệu đến, mọi người trong trường đã đến, Tần tiên sinh cũng tới rồi.
Vị trí của hắn là ở cuối.
Theo lý thuyết, hiện tại Cố Thiệu đã đậu Tú tài, thực sự không cần đến trường tư thục của Tần tiên sinh nữa. Bởi vì nguyện vọng cả đời của Cố Thiệu chính là ăn không ngồi rồi, hắn đến trường học chẳng qua chỉ là kiếm cớ để ứng phó với cha mẹ, cũng không thực sự muốn vươn lên, nên với hắn mà nói, tới trường tư thục chính là lý do vô cùng tốt.
Tần tiên sinh cũng nhìn thấu điều này, nên ông cũng nhắm mắt làm ngơ, từ trước đến giờ cũng không dạy dỗ.
Hôm nay cũng vậy.
Tần tiên sinh nhìn Cố Thiệu khoan thai đến trễ, ngay cả phê bình cũng không muốn nói một câu, mặc kệ hắn, dù sao hắn có tới hay không cũng không quan trọng.
Nói đến vị học sinh đã đỗ Tú tài này của ông, Tần tiên sinh cũng cực kì khó hiểu. Cố Thiệu này ngày thường chưa từng học qua, kinh thư còn không nắm được hết ý, đừng nói đến việc đi thi Tú tài. Nhưng trên đời này luôn có những việc kỳ quái như vậy, mèo mù vớ phải chuột chết, hắn vậy mà lại thi đậu.
Tần tiên sinh chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Thiệu là có thực học, Cố Thiệu có thể thi đậu, ngoại trừ may mắn cũng chỉ là may mắn. Ngoài cái này ra, Tần tiên sinh cũng không nghĩ được lời giải thích nào khác.
Cố Thiệu cũng muốn giữ thể diện, biết rõ bản thân đến trễ, trên mặt có chút xấu hổ. Sau khi ngồi xuống, hắn nhanh chóng lấy sách vở ra, trải lên bàn, ra dáng ra hình ngồi nghe.
Thực ra, hắn đang nhớ đến những tập tranh mà hắn đã xem mấy ngày trước.
Tập tranh được vẽ sinh động như thật, nhất định là tác giả đã tận mắt nhìn thấy... Nếu một ngày nào đó, hắn cũng có may mắn như vậy thì tốt quá.