Chương 25: Rung chuyển (1)

Đế Quốc Đại Phản Tặc

Bạch Sắc Cô Đảo 10-08-2024 09:42:22

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vương Lăng Vân tuy hổn hển tức muốn chết, lại không làm gì được. "Xem như ngươi lợi hại!" Hắn chỉ có thể bảo gia đinh của mình đứng ở tại chỗ bất động, hắn thì bị Trương Vân Xuyên khống chế lui từng bước về phía sau. Bọn Trương Vân Xuyên sau khi leo lên một ngọn núi nhỏ, nhìn thấy gia đinh Vương gia vẫn như cũ chưa đuổi theo, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Được rồi, ngươi đi đi." Trương Vân Xuyên cũng buông ra Vương Lăng Vân. Vương Lăng Vân còn cho rằng Trương Vân Xuyên sẽ giết hắn, hắn đã làm tốt chuẩn bị chịu chết. Nhưng Trương Vân Xuyên thả hắn, vẫn khiến hắn cảm thấy bất ngờ. "Ngươi thật sự thả ta?" "Ta đã phái người đuổi giết các ngươi, thiếu chút nữa giết các ngươi rồi." Vương Lăng Vân bây giờ trong lòng tuy sợ muốn chết, nhưng vẫn như cũ cố gắng giả bộ trấn định. Hắn biết, ở lúc này càng biểu hiện sợ hãi, càng tỏ ra hắn chột dạ, đến lúc đó ngược lại không đi được. "Ngươi chẳng lẽ không muốn trả thù ta?" "Ngươi có đi hay không, nếu không đi, ta lát nữa thay đổi chủ ý." Trương Vân Xuyên liếc hắn một cái, nói. "Sau này còn gặp lại." Vương Lăng Vân cũng lo lắng Trương Vân Xuyên thật sự thay đổi chủ ý, cho nên sau khi vứt lại một câu, xoay người bỏ chạy. "Đại Lang, chúng ta thật sự thả hắn?" Đại Hùng nhìn Vương Lăng Vân nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy, cảm thấy không thể dễ dàng như vậy thả gã. Dù sao hắn thiếu chút nữa chết ở trong tay gia đinh Vương gia. "Bọn hắn tuy đuổi bắt chúng ta, nhưng ta cũng giết mấy gia đinh của bọn hắn, chúng ta huề nhau, ta lại không phải đồ tể, không đáng đại khai sát giới." Trương Vân Xuyên thúc giục: "Đi nhanh đi, nhỡ đâu lát nữa gia đinh bọn hắn lại đuổi theo." Vương Lăng Vân bình yên thoát hiểm, gia đinh của hắn cũng đều xúm lại. "Thiếu gia, ngài không sao chứ?" "Thiếu gia, ngài bị thương rồi." "Người khác đâu?" "Ngài sao lại bị bắt." "..." Bọn họ ghé đến trước mặt, mồm năm miệng mười quan tâm tình huống của Vương Lăng Vân vị thiếu gia này. Vương Lăng Vân khôi phục tự do, lúc này mới cảm giác được cả người đau đớn. Từ đuổi bắt Trương Vân Xuyên đến cuối cùng gặp Tuần bộ doanh mai phục, hắn có thể nói trong thời gian ngắn đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng khiến hắn cảm giác được thể xác và tinh thần mỏi mệt. Nếu không phải hắn cái khó ló cái khôn, nhắm chừng bây giờ mạng nhỏ cũng không còn. Đám gia đinh ồn ào muốn đuổi bắt bọn Trương Vân Xuyên, bắt bọn họ trở về. Vương Lăng Vân khoát tay, ngăn trở bọn họ. "Bây giờ có người muốn đối phó Vương gia chúng ta." "Tình huống rất nguy cấp." "Ngươi lập tức đi cho cha ta bọn họ biết, bảo bọn họ nhanh chút trốn đi." Vương Lăng Vân cũng bất chấp trên mông mình trúng tên, lập tức gọi một gia đinh, bảo hắn lập tức quay về Vương gia đại viện, bảo cha mình nghĩ cách trốn đi một chút. Vương gia bọn họ tuy lực lượng ở huyện Tam Hà không kém. Nhưng bây giờ quan phủ muốn nhằm vào bọn họ, bọn họ tự nhiên là không thể chống lại. Bọn họ nuôi đám gia đinh hung đồ này đối phó giặc cướp, bang phái bình thường còn được. Nếu gặp Tuần bộ doanh bộ đội chính quy như vậy, bọn họ tự nhiên là không đủ xem. Gia đinh vội vàng đi, Vương Lăng Vân lúc này mới về tới trong nhà trị thương. Lúc trời sắp tối, gia đinh Vương Lăng Vân phái ra vẫn như cũ chưa trở về, điều này làm trong lòng hắn cũng dự cảm được một tia không ổn. Từ một chỗ cứ điểm ẩn nấp nông thôn bọn họ ở này đến Vương gia đại viện, trước khi trời tối gia đinh hẳn là có thể quay về. "Đi, rời khỏi nơi này!" Ngã một lần khôn thêm một chút. Vương Lăng Vân thiếu chút nữa chết ở trong tay Tuần bộ doanh, bây giờ cũng đặc biệt cảnh giác. Hắn ở dưới sự bảo vệ của mười mấy gia đinh, vội vàng rời khỏi một chỗ cứ điểm ẩn nấp này. Bọn họ mới vừa đi chưa được bao xa, hơn trăm binh sĩ Tuần bộ doanh đã lặng yên không một tiếng động bao vây một chỗ nhà nông này của Vương gia ở nông thôn. Chỉ là người Tuần bộ doanh sau khi xông vào, lại vồ hụt. "Thiếu gia, là người của Tuần bộ doanh." Đám gia đinh trốn trong bóng tối nhìn thấy binh sĩ Tuần bộ doanh nơi xa đốt đuốc, cũng bị dọa tói mức trên trán toát mồ hôi lạnh. Bọn họ nếu chậm một bước, đã bị người ta gói sủi cảo rồi. Vương Lăng Vân nhìn thấy một chỗ nhà ở nông thôn này thế mà cũng bị người của Tuần bộ doanh đuổi tới, lòng hắn cũng chìm đến đáy vực. Hắn bây giờ lo lắng nhất chính là lão cha lão mẹ mình ở Vương gia đại viện, còn có nương tử mình vừa lấy về một tháng. "Đi!" Hắn nhịn cơn đau trên mông, dẫn theo gia đinh lén lút chui vào bóng tối. Đêm đó, bọn họ liền lẻn về Đường Dương trấn chỗ Vương gia đại viện. Trong Đường Dương trấn còn có bộ khoái trong nha môn cùng binh sĩ Tuần bộ doanh đến từ Ninh Dương phủ đang gác. Trên cột gỗ cửa vào thôn trấn, treo cao cao một chuỗi đầu người máu tươi đầm đìa. Sau khi Vương Lăng Vân thấy rõ những cái đầu kia, cũng lập tức đỏ mắt. Bởi vì đầu người nhà thân cận của hắn đều treo ở trên cây cột gỗ kia. Thù hận khiến Vương Lăng Vân vị thiếu gia này huyết mạch căng lên, hắn muốn xông ra liều mạng với binh sĩ Tuần bộ doanh gác, bị vài tên gia đinh cứng rắn kéo lại. "Đi mau, đi mau!" Bọn gia đinh liên tục kéo đưa Vương Lăng Vân đi, để tránh hắn đầu óc nóng lên đi chịu chết. Vương Lăng Vân tuy bị bọn gia đinh mang đi khỏi Đường Dương trấn, nhưng hắn cũng như đã đánh mất hồn phách.