"Không thể nào, mình không tin!" Diệp Phiên Nhiên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Một buổi tối tháng Bảy năm ngoái, Thẩm Vỹ đến thăm chào tạm biệt cô nhưng lại chẳng hề nói lời nào.
"Hoàn toàn chính xác!" Cố Nhân nói: "Họp lớp lần này, bọn mình đã tìm mọi cách liên lạc với tất cả bạn học, chật vật lắm mới tìm được bà ngoại của Thẩm Vỹ, hỏi thăm mới biết Thẩm Vỹ đã xuất ngoại rồi!"
Diệp Phiên Nhiên nhớ lại tối hôm đó, vẻ mặt Thẩm Vỹ như có lời muốn nói, ánh mắt cậu tràn đầy vẻ ưu buồn biệt ly nhưng gương mặt trước sau vẫn ánh lên nụ cười dịu dàng. Cô chẳng hề có ý níu giữ cậu lại, nhìn theo bóng dáng cậu dần xa khuất. Thẩm Vỹ, rốt cuộc cậu mang tâm trạng phức tạp thế nào khi nói lời từ biệt với cô?
Diệp Phiên Nhiên hối hận về sự chậm chạp kém nhạy bén của mình. Vì sao cô không hỏi han cậu lời nào? Cô ngỡ rằng cậu thi đỗ vào Đại học Nam Kinh, nào ngờ cậu lại bỏ sang bên kia trái đất. Từ nay về sau, giữa biển người mênh mông, đời này kiếp này có lẽ họ chẳng còn duyên gặp lại nhau nữa.
Nếu như sớm biết chuyện này, cô chắn chắn sẽ không tiếc rẻ vòng tay ôm ấp, sẽ gửi đến cậu lời chúc phúc chân thành nhất. Cô vẫn mong cậu sẽ bình an suốt đời, cuộc đời như trải thảm thêu hoa, mặc dù cuộc sống vinh hoa lụa là gấm vóc của cậu sau này sẽ chẳng còn sự can dự của cô nữa.
Mối tình với Thẩm Vỹ, là do cô bắt đầu trước thì cũng sẽ do cô nói lời kết thúc, quyền chủ động luôn luôn nằm trong tay cô, Thẩm Vỹ chỉ dành cho cô sự che chở bao bọc, hoàn toàn thuận theo ý cô. Thậm chí, hai người yêu nhau cả năm trời nhưng cậu chỉ mới dừng lại ở nắm tay mà chưa bao giờ trao cho cô nụ hôn.
Còn tình cảm Dương Tịch dành cho cô, có phần ngang ngược, mạnh mẽ, rạo rực bùng cháy hệt như một ngọn lửa. Tình yêu với Thẩm Vỹ mà nói tựa như khe suối êm đềm, lặng lẽ, không cần chiếm hữu cũng chẳng yêu cầu đáp trả...
Nếu như không có Dương Tịch, cô nghĩ rằng, có lẽ cô sẽ cùng Thẩm Vỹ tay trong tay cất bước đi tiếp, nước chảy đá mòn mưa dầm thấm lâu, khiến người khác dễ dàng liên tưởng đến thiên trường địa cửu dài lâu tựa đất trời.
Diệp Phiên Nhiên đã chẳng thể xác định rõ được, bản thân mình ban đầu kiên quyết từ bỏ nguyện vọng Đại học Nam Kinh, là do cảm thấy tương lai trước mặt mù mịt không xác định hay là vì cô đã xao lòng trước tình cảm của Dương Tịch. Dù thế nào đi chăng nữa thì chính cô đã phụ lòng Thẩm Vỹ, là cô ép cậu vì tình yêu mà phiêu bạt đơn thân độc mã một thân một mình đến nước Mỹ.
Khoảng thời gian buổi tiệc liên hoan sau đó, Diệp Phiên Nhiên ngồi thu lu một góc, lặng lẽ ít nói hẳn đi. Ở lớp trung học cô vốn trầm mặc lặng lẽ nên mọi người chẳng ai lấy làm lạ.
Trong căn phòng, bày biện ba chiếc bàn, giữa lúc mọi người ồn ào náo nhiệt xô bồ, chiếc điện thoại di động đặt trong túi cô rung chuông điên cuồng. Cô nhận điện thoại, là giọng nói tha thiết của Dương Tịch: "Sao rồi? Các bạn đến đông đủ chưa?"
"Ai đến được thì đều đến cả rồi, chỉ có anh và ..." Khựng trong giây lát, cô cười khổ sở: "Chỉ có ba người vắng mặt." Hai người còn lại là Thẩm Vỹ và Đồng Hinh Nguyệt.
"Thật đáng tiếc, anh không thể tham gia được. Phiên Phiên, em chơi vui vẻ nhé, thay anh uống mừng các bạn vài ly."
"Được, em sẽ làm theo lời anh!" Nói rồi, Diệp Phiên Nhiên đóng điện thoại lại, nhấc lấy ly rượu trên bàn: "Phật nói, tu trăm năm nới được cùng hội cùng thuyền, tu ngàn năm mới có thể chung chăn chung gối. Đời này chúng ta có thể gặp gỡ nhau trở thành bạn bè của nhau, chí ít cũng phải tu mấy trăm năm. Nào, vì mối lương duyên hiếm có này, vì tình bạn bè hữu nghị, chúng ta hãy cạn ly!
"Thật không hổ danh là nữ tài ba, nói năng bài bản thật!" Một nam sinh liền hùa theo hưởng ứng. Trên bàn nhậu, hiếm khi thấy cảnh nữ sinh chủ động mời uống rượu, cậu hứng chí bỗng chốc nhảy cẫng lên.
Tửu lượng Diệp Phiên Nhiên không cao nhưng vẫn gắng chống chọi uống liền một hơi ba bốn ly. Cố Nhân ngồi cạnh khuyên can thế nào cũng không được, đang lúc cấp bách chẳng biết làm thế nào thì một cánh tay thò ra sau lưng đón lấy ly rượu từ tay Diệp Phiên Nhiên, rồi nói: "Ly rượu này của Diệp Phiên Nhiên để tôi uống thay cậu ấy!"
Cố Nhân quay đầu lại, chính là Trần Thần ngồi ở bàn kia. Anh bạn kia vẫn chẳng chịu buông tha: "Sao được chứ? Cậu là gì của Diệp Phiên Nhiên, dựa vào đâu mà đòi uống thay cô ấy?"
"Cô ấy là bạn gái chiến hữu tớ. Hôm nay Dương Tịch không đến được, nếu Diệp Phiên Nhiên say vạ vật tại đây, Dương Tịch quyết không tha mạng cho tớ đâu!"
Lời của Trần Thần khiến mọi người ngồi tại bàn trừ Cố Nhân ra đều cảm thấy kinh ngạc. Chuyện giữa Dương Tịch và Diệp Phiên Nhiên, bọn họ đa phần chẳng ai hiểu nội tình, chỉ biết rằng Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ vẫn đang yên lành, cớ sao giờ lại trở thành bạn gái Dương Tịch rồi?
Một nam sinh nâng ly đứng phắt dậy, nói với Diệp Phiên Nhiên: "Hôm nay lớp trưởng không đến, lớp phó cũng chẳng đến, chỉ có vài đứa binh tướng tài hèn sức mọn như bọn mình. Cậu là lớp trưởng tẩu tẩu, bất luận thế nào cũng phải uống thay mặt lớp trưởng Dương, bằng không thì không nể mặt bọn mình đâu nhé!"
Mọi người xung quanh cũng nài nỉ theo, Trần Thần nổi khùng: "Bọn mày làm cái quái gì thế? Ép con gái uống rượu, thật chẳng ra làm sao..."
"Không ai ép tôi cả. Trần Thần, cảm ơn cậu, ly rượu này tôi sẽ uống!" Diệp Phiên Nhiên giằng lại ly rượu, ngẩng cổ uống một hơi cạn ly. Do uống quá nhanh nên cô bị sặc, ho sặc sụa, đến cả nước mắt cũng nghẹn ngào.
Cố Nhân vội vàng đưa cô khăn giấy gạt ra. Cô bụm miệng, phóng chạy ra ngoài, đẩy cửa nhà vệ sinh, lao ngay đến trước bồn nước, nôn hết thứ chất lỏng vàng đục ra ngoài.
Trận chiến đấu cùng bia rượu quả thực khổ sở biết bao. Diệp Phiên Nhiên lấy tay vớt nước thấm lên mặt. Sau cơn nôn mửa, cô thấy dễ chịu hơn đôi chút. Hình ảnh trong gương là khuôn mặt ngày một chững chạc nhưng xanh xao tái nhợt.
Diệp Phiên Nhiên từ nhà vệ sinh bước ra, vừa liếc mắt đã trông thấy Trần Thần đứng ngoài hành lang. Cô bước đến, thấp giọng nói với cậu: "Mình không vào nữa đâu, cậu nói với mọi người giúp mình nhé!"
"Tôi đưa cậu về!" Trần Thần trông thấy cô toan khước từ, liền bồi thêm một câu: "Dương Tịch dặn tôi nhất định phải hộ tống cậu về nhà an toàn!"
Diệp Phiên Nhiên nghe thấy tên Dương Tịch liền không nói thêm gì nữa, theo hắn bước xuống tầng.
Bước ra khỏi nhà hàng, Trần Thần đón chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ nhà của Diệp Phiên Nhiên. Cô hơi kinh ngạc nhìn cậu, Trần Thần nhún vai, nói: "Tôi và Dương Tịch không chỉ một lần đến trước nhà cậu. Trung học năm thứ hai, giờ tan học tên đó đi theo cậu về nhà, chẳng việc gì cũng thích kéo tôi lang thang gần khu nhà cậu, hòng tìm cơ hội nói chuyện với cậu. Sau này, tôi nói, nếu đã đến nước này, chi bằng xông thẳng sang lớp ban xã hội đi..."
"Cậu giúp anh ấy theo đuổi tôi sao?" Diệp Phiên Nhiên bình thản nói: "Chẳng phải cậu luôn cảm thấy tôi không xứng với Dương Tịch hay sao?"
"Đến tận bây giờ tôi vẫn cho rằng dựa vào điều kiện của Dương Tịch, cậu ta hoàn toàn có thể tìm được người con gái tốt hơn cậu!"
Cô không nén nổi nụ cười khổ sở: " Đúng vậy, mọi người ai cũng nghĩ vậy, sao chưa từng có ai cảm thấy Dương Tịch mộng trèo cao với tôi nhỉ?"
Lần này đến lượt Trần Thần trố mắt nhìn cô. Quả là người con gái lạ lùng, tư tưởng suy nghĩ đều khác với mọi người. Cậu là loài động vật tế bào suy nghĩ đơn giản, chẳng có tâm tư suy nghĩ vòng vo quanh co, thôi thì cứ phó mặc cho Dương Tịch ứng phó đi vậy!
Diệp Phiên Nhiên ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nhàn nhã hỏi một câu: "Trần Thần, Thẩm Vỹ xuất ngoại rồi, cậu biết không?"
Trần Thần sững sờ, lời muốn nói chực bên đầu môi nhưng cậu cố gắng kìm nén, chậm rãi cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Vào khoảnh khắc im lặng giữa hai người, xe taxi dừng trước nhà Diệp Phiên Nhiên. Cô khẽ cất tiếng chào tạm biệt Trần Thần, quay người bước xuống xe, khẽ đóng cửa xe lại. Trần Thần quay sang nói với tài xế: "Anh đợi tôi một lát nhé, tôi còn có vài lời muốn nói với cô ấy."
Tài xế ngỡ rằng bọn họ là đôi tình nhân đang làm mình làm mẩy với nhau, ánh mắt lóe lên vẻ cảm thông, nói: "Đi đi!"
Trần Thần đuổi theo Diệp Phiên Nhiên, nói giọng trịnh trọng: "Chuyện Thẩm Vỹ chẳng hề liên can gì đến Dương Tịch, cậu đừng đổ hết lên đầu Dương Tịch!"
Diệp Phiên Nhiên quay sang nhìn cậu, khuôn mặt hứng lấy ánh sáng, ánh mắt sáng long lanh giữa màn đêm đen.
"Tôi không trách Dương Tịch." Cô chậm rãi nói: "Tôi cũng không hối hận đã ở bên anh ấy, chỉ là cảm thấy mình hơi có lỗi với Thẩm Vỹ."
Trần Thần nghe thấy câu nói này của cô, dường như thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhoẻn nụ cười tươi tắn với cô rồi nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!"
Cậu quay người trở lại taxi, kéo cửa xe. Chiếc xe lao vút đi, Diệp Phiên Nhiên phì cười, cảm thấy cậu ta hệt như chàng trai to xác trong một tâm hồn thơ ngây non trẻ.
Rất nhiều năm sau, cô mới hiểu ra rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.