Lệ Thâm nhìn tờ giấy nhớ đã phai màu, khóe môi hơi nâng lên một chút.
Lúc đó anh nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau thì uống nước lã cũng đủ no, nhưng bây giờ anh còn cam tâm tình nguyện cùng Dư Vãn chen chúc trong một căn phòng nhỏ ăn mì gói không? Không thể. Anh không thể chịu đựng được việc Dư Vãn đi theo mình mà phải sống mệt mỏi như vậy.
Trúc Can hỏi anh có nghĩ đến việc theo đuổi lại Dư Vãn không, giây phút anh nhìn thấy trong nhà cô treo một chiếc áo sơ mi nam, anh biết bản thân mình muốn. Nhập ngũ hai năm, anh luôn canh cánh trong lòng về lý do Dư Vãn chia tay mình, anh đã dùng đủ mọi cách ép buộc bản thân quên đi chuyện đó.
Nhưng anh không làm được.
Nửa năm nay gặp lại Dư Vãn, Lệ Thâm lần lượt làm ra những chuyện khiến chính bản thân cảm thấy nực cười, mỗi lần anh đều tự hỏi bản thân tại sao lại không có tiền đồ như vậy, nhưng sau đó vẫn cứ tiếp tục làm.
Lệ Thâm không muốn sống như vậy nữa, chuyện chia tay đã qua từ rất lâu rồi, anh không muốn bị nó làm bản thân mệt mỏi, nếu như không quên được, vậy thì nghe theo trái tim đi.
Lệ Thâm ôm đàn ghi ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, gảy khúc nhạc dạo của ca khúc "Lily". Lệ Lệ nghe thấy âm thanh trong phòng liền chạy tới, Lệ Thâm nhìn thấy nó, khóe môi hơi mỉm cười.
Hôn lễ của Hồ Kiều đã tới gần, Dư Vãn nhất định bận tới mức tối mày tối mặt, tuy Trúc Can nói theo đuổi con gái nhất định phải tranh thủ thời gian, nhưng anh vẫn nên đợi sau hôn lễ của Hồ Kiều mới đến tìm cô đi!
Lệ Thâm cũng đoán không sai, mấy ngày nay Dư Vãn bận tới mức muốn điên luôn rồi. Công ty của họ có người chuyên phụ trách trang trí hiện trường hôn lễ, nhưng bởi vì hôn lễ của Hồ Kiều rất lớn lại vô cùng phức tạp nên số lượng nhân viên không đủ, còn phải tìm người bên ngoài tới giúp. Dư Vãn là người thiết kế hôn lễ chính nên từng cành cây ngọn cỏ đều phải tự mình đi xem một lượt, đến các chi tiết nhỏ nhất cũng không dám lơ là một chút.
Bởi vì Vạn Dặm Sơn Thủy cách thành phố A hơi xa, một tuần cuối cùng, mọi người trực tiếp ở lại các khách sạn gần đó, thuận tiện hoàn thành trang trí hội trường. Hồ Kiều đặc biệt quan tâm đến hiệu ứng đèn Khổng Minh, sau vài lần chỉnh sửa mới làm cô ấy vừa ý.
Ngày 26 tháng 4, lần đầu tiên tổ chức diễn tập cho hôn lễ, chủ yếu là để đôi vợ chồng trẻ, cha mẹ hai bên và các phù dâu, phù rể quen thuộc với bố cục của Vạn Dặm Sơn Thủy. Dưới sự hướng dẫn của MC, buổi diễn tập khá suôn sẻ, nhưng đến lúc phù rể lên phát biểu và chúc mừng, do quá khẩn trương nên anh ta liên tục quên từ.
Người lên đài phát biểu là bạn nối khố của Du Thế Mẫn, dáng vẻ nhìn qua khá tuấn tú lịch sự, nhưng vừa lên sân khấu là bắt đầu lắp bắp.
Hồ Kiều đứng phía dưới thấy cậu ta ngắc ngứ chân mày cũng nhíu lại, phù rể thử lại một lần nữa nhưng vẫn không được bèn dừng lại hỏi Dư Vãn "Đến lúc đó tôi cầm giấy lên đọc được không?"
Hồ Kiều giật mình, Dư Vãn nhanh chóng tiến lên phía trước nói "Hay là vậy đi, tất cả lời phát biểu của mọi người tôi đều nhớ rồi, đến lúc đó tôi đưa cho anh một bộ đàm, tôi ở phía dưới nói một câu, anh cứ lặp lại thôi. Như vậy được chứ."
"Thế thì được."
"Để tôi gọi người lấy bộ đàm qua đây, chúng ta thử một lượt." Dư Vãn tìm nhân viên lấy một bộ đàm, chính mình đeo lên rồi cùng phù rể diễn tập.
Ngoại trừ việc rắc rối nho nhỏ của phù rể thì buổi diễn tập lần đầu tiên thuận lợi hoàn thành. Lúc quay lại khách sạn, Dư Vãn đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích, cô nằm trên giường, chỉ khoảng nửa phút là chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, Dư Vãn mơ mơ màng màng một lúc mới lôi được điện thoại ra.
"Xin chào."
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng Dư Vãn thì hơi ngừng một chút, dường như có chút bất ngờ "Em đã ngủ chưa?"
Giọng nói này lập tức làm Dư Vãn tỉnh ngủ, cô đưa di động ra trước mặt nhìn một chút, thấy trên màn hình thật sự hiển thị hai chữ "Lệ Thâm".
"Chưa ngủ, tôi vừa về khách sạn, có hơi mệt."
Lệ Thâm lại hỏi thăm thêm "Tôi vừa xem vòng bạn bè của Hồ Kiều, hôm nay mọi người diễn tập sao?"
"Ừ."
"Vẫn thuận lợi chứ."
"Ừ, tạm được, ngày mai còn phải diễn tập thêm một lần nữa." Dư Vãn vừa nói vừa ngồi xuống ghế salon "Gần đây công việc của anh cũng khá bận rộn, ngày 29 này có thể tới được không?"
"Đương nhiên, ngày đó lịch trình trống, không phải viết bài hát mới."
Dư Vãn cười "Xem ra mặt mũi của Hồ tiểu thư thật sự rất lớn."
Lệ Thâm cũng cười theo, trong màn đêm yên tĩnh, dường như giọng nói của anh càng dễ làm cho người ta trầm luân hơn.
"Được rồi, hôm nay anh gọi điện đến chỉ muốn báo cho em biết là Trúc Can cầu hôn rồi."
Dư Vãn ngồi thẳng dậy: "Thật sao? Có thành công không?"
"Thành công rồi, bạn gái của cậu ta nói rất thích phong cách trang trí của em, đặc biệt là tháp đồ ngọt hình san hô kia."
"Ha ha, như vậy là tốt rồi, bọn họ định tổ chức hôn lễ vào lúc nào?"
"Nghe nói là vào tháng 6, nhưng mà sau khi cậu ta nghe nói em nhận hôn lễ 30 triệu thì không dám đến tìm em nữa."
"Ha ha ha ha ha ha, cũng không khoa trương đến vậy đâu."
"Chuyện hôn lễ của bọn họ em không cần quan tâm đâu, cứ chuyên tâm làm việc của mình là được." Lệ Thâm đang nói thì Lệ Lệ nhào đến, dường như biết đầu dây bên kia là Dư Vãn, nó liên tục sủa với cái điện thoại.
Dư Vãn nói: "Là Lệ Lệ sao? Nghe tiếng có vẻ tinh thần của nó rất tốt."
Lệ Thâm đè Lệ Lệ lại không cho nó quấy rối rồi trả lời Dư Vãn: "Ừ, từ buổi tối đã bắt đầu sủa, xem ra thật sự muốn bị người ta bắt đi làm lẩu thịt chó rồi."
"..." Quá độc ác,"Anh đừng dọa nó."
"Gâu gâu gâu!"
Lệ Thâm cười một tiếng: "Lá gan của nó rất lớn, sắp không trị được rồi."
"Gâu gâu gâu!"
"Anh đi giáo dục lại Lệ Lệ một chút, không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ." Lệ Thâm dừng lại một lúc rồi nói,"Ngày 29 chúng ta gặp lại."
Dư Vãn cảm thấy đó chỉ là một câu tạm biệt bình thường, bởi vì hai người bọn họ đều sẽ gặp nhau vào ngày 29 ở hôn lễ của Hồ Kiều, nhưng không rõ vì sao, tâm trạng của cô lại có chút mập mờ.
Có lẽ bây giờ là buổi tối, luôn làm người ta trở nên cảm tính hơn.
"Ừ." Cô lên tiếng trả lời, cuối cùng cũng kết thúc cuộc điện thoại với Lệ Thâm. Rất thần kì, sau khi nói chuyện với Lệ Thâm xong, giống như được ngâm nước nóng, Dư Vãn cảm thấy tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Cô nở nụ cười, để điện thoại xuống đi tắm.
Lần thứ hai diễn tập thì nhanh hơn so với lần đầu tiên, mọi sự đều thuận lợi, không xảy ra vấn đề gì, nhưng Dư Vãn lo lắng trong lòng cô dâu sẽ có chút lăn tăn.
Rất nhiều cô dâu trước khi kết hôn sẽ sinh ra lo lắng, nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ xảy ra trường hợp lâm trận lùi bước. Dư Vãn đã gặp qua trường hợp này, trước khi hôn lễ bắt đầu, cô dâu quay ra nói với Dư Vãn rằng không muốn kết hôn nữa.
Vì tránh cho loại chuyện này xảy ra, Dư Vãn nghĩ nên quan tâm đến cảm nghĩ của cô dâu một chút mới tốt.
Đêm nay Hồ Kiều và Dư Thế Mẫn đều ở khách sạn Vạn Dặm Sơn Thủy, ngày mai xe hoa cũng chỉ chạy tượng trưng ở lối đi bộ một chút, nhưng mà dựa theo quy định, cô dâu chú rể đêm nay phải ở riêng. Dư Vãn gọi trước cho Hồ Kiều một cuộc điện thoại, nói rằng muốn bàn thêm chút chuyện ngày mai. Hồ Kiều nhanh chóng đồng ý, bảo Dư Vãn trực tiếp lên phòng gặp cô ấy.
Hồ Kiều ở căn phòng tốt nhất trong Vạn Dặm Sơn Thủy, Dư Vãn vừa gõ cửa một cái đã nghe thấy tiếng Hồ Kiều từ trong vọng ra: "Cửa mở, cứ trực tiếp vào đi."
"Chào buổi tối, Hồ tiểu thư, đã quấy rấy cô rồi." Lúc Dư Vãn đẩy cửa vào đến phòng khách đã thấy Hồ Kiều đắp mặt nạ, ngón tay vẫn nhanh nhẹn gõ bàn phím.
Hồ Kiều cũng không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính: "Tôi đang cùng Thế Mẫn chơi game, cô cứ ngồi đó một chút đi."
Dư Vãn "..."
Cô cảm thấy cô dâu không có bất kì vấn đề gì, nhưng vẫn có khả năng cần người quan tâm một chút.
"Đúng rồi, không phải cô cũng có tài khoản game sao, cô có muốn online không? Hôm nay tôi và Thế Mẫn dùng clone tổ chức hôn lễ một lần nữa, chuẩn bị 9999 gói quà giá 99. 99, cô cũng đến nhận một cái đi!"
Dư Vãn "..."
Tạm biệt.
Cô trò chuyện đơn giản với Hồ Kiều vài câu, nhắc nhở cô ấy tối nay nhớ ngủ sớm, sau đó dứt khoát rời đi.
Ngày diễn ra hôn lễ, 5 giờ Dư Vãn đã tỉnh dậy giúp cô dâu làm tóc. Bởi vì lúc cử hành nghi thức là mặc đồ cổ trang trong trò chơi nên Hồ Kiều còn đặc biệt nhuộm mái tóc màu vàng của mình thành màu đen.
Trang phục của cô dâu luôn tốn nhiều thời gian, Dư Vãn nhìn sắc trời từ tối mịt đến lúc mặt trời chiếu sáng khắp nơi, cuối cùng Hồ Kiều cũng trang điểm xong trước giờ lành.
Dựa theo từng bước đã diễn tập, quá trình đón dâu khá thuận lợi, chú rể bắt đầu đứng ngoài tiếp khách, còn cô dâu về phòng trang điểm lại, bắt đầu đổi sang bộ đồ cưới thứ hai.
Mời thợ chụp ảnh và người quay phim chuyên nghiệp đến quay chụp toàn bộ quá trình chuẩn bị của Hồ Kiều, thấy bên này tạm thời không có sai xót, Dư Vãn liền ra ngoài đi dạo một vòng.
Vừa đi vài bước đã bị đội hình trước mắt làm giật mình. Tuy đã chuẩn bị tâm lý hôn lễ này sẽ xuất hiển rất nhiều minh tinh, nhưng trực tiếp nhìn thấy thì vẫn rất rung động.
Bình thường Dư Vãn cũng không phải fan hâm mộ của ai, số minh tinh cô biết cũng không nhiều. Ở hiện trường hôn lễ có rất nhiều người giống minh tinh nhưng cô không biết tên, nhưng những người cô biết thì đều là lão làng trong giới giải trí.
"Dư Vãn, mau qua đây!" Triệu Hân cầm ly rượu đỏ trong tay, nhanh chóng bước về phía cô,"Trời ơi, lần trước nhìn thấy Lệ Thâm tôi còn tưởng mình nằm mơ, ngày hôm nay càng giống nằm mơ hơn."
Dư Vãn gật đàu "Ừ, có hơi không giống thực ..."
"Phải không?" Triệu Hân kích động dùng ánh mắt, ý bảo Dư Vãn mau nhìn xung quanh,"Cậu nhìn thấy không, kia là Mạc Trăn, Mạc Thiên Vương đấy! Rất lâu rồi anh ấy không xuất hiện trong các hoạt động trong nước! Mặt mũi của Hoàn Vũ cũng thật lớn!"
Dư Vãn hỏi cô ấy: "Người đang nói chuyện với Mạc Trăn là ai vậy? Cũng là minh tinh à?"
"Không phải, đó là cổ đông của Hoàn Vũ, Tống Nam Xuyên! Cậu không biết sao, vợ anh ấy là Bùi Anh!"
"À, tôi biết, là người từng cùng Mạc Trăn diễn một bộ điện ảnh."
"Đúng đúng, Du Khải Trạch và Ôn Khả cũng đến, hôm nay Lệ Thâm cũng đến, đoàn phim "Hành trình cuối cùng" đều đến cả rồi!"
Dư Vãn nhếch môi: "Không phải Lệ Thâm là người hát nhạc phim sao? Cũng tính là nhân viên trong đoàn phim sao?"
"Tính chứ, vì sao không tính?"
"..." Được rồi.
"A a a, đáng tiếc không thể chạy lại xin chữ kí! Không được, tôi muốn lén chụp lại mấy tấm ảnh." Triệu Hân nói xong liền hấp tấp chạy đi.
Dư Vãn nở nụ cười, cũng không để ý đến mấy minh tinh nữa, tự đi dạo quanh hiện trường. Xác nhận với các nhân viên công tác rằng tất cả đều bình thường, Dư Vãn chuẩn bị quay lại tìm Hồ Kiều thì chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên mình "Dư Vãn."
Cô quay đầu, nhìn thấy Lệ Thâm mặc lễ phục đứng phía sau.
Đây là lần thứ hai kể từ sau khi cô về nước, gặp Lệ Thâm ở hôn lễ của người khác. Lần này trang phục của anh không giống lần trước, Dư Vãn không nghĩ tới anh sẽ mặc một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc.
"Bận rộn sao?" Lệ Thâm hỏi cô.
Dư Vãn gật đầu đáp: "Ừ, đang chuẩn bị qua xem phía Hồ tiểu thư chuẩn bị đến đâu rồi."
Lệ Thâm gật đầu: "Vậy em làm việc tiếp đi, đợt lát nữa có cơ hội thì nói chuyện tiếp."
"Được." Dư Vãn nhìn anh một cái, mỉm cười khen,"Hôm nay anh mặc bộ này rất đẹp trai."