Bàn của Diệp Thanh đã ngồi kín người, nói xong lời nói mỉa mai kia, làm bộ nhìn nhìn hai cái bàn một cái, bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Ai nha, thật là hết chỗ ngồi rồi... Nếu không như vậy đi, tớ bảo phục vụ lấy ra thêm hai cái ghế, hai cậu ngồi ở phía sau mọi người nha, khi gắp thức ăn thì nói mấy bạn ngồi phía trước gắp thức ăn cho hai cậu nha."
"Không cần làm phiền cậu nha, tớ nhìn các cậu này ngồi có chút chen chúc, thật ngại quá nếu mà không thoải mái thì có thể sang ngồi cùng với hai người tớ nhé." Cảnh Vân Chiêu đi tới phản ứng với Diệp Thanh không hề sợ hãi chút nào.
Cảnh Vân Chiêu vốn cao gầy, hôm nay lại mặc một bộ quần áo mới, không còn vẻ mộc mạc, giản dị như thường ngày, cả người sáng sủa, hơn nữa phong thái tự tin nhìn qua mới giống như một thiên kim nhà giàu, thái độ nói chuyện nhẹ nhàng, lại làm cho Diệp Thanh cảm thấy một chút áp lực.
"Chúng tôi quang minh chính đặt bàn ở Hương Hải Lâu này, Cảnh Vân Chiêu cậu cũng không cần giả bộ, cậu thực sự đặt bàn sao, bàn cậu đặt ở đâu vậy? Hơn nữa, thực sự là cậu mời khách sao, cậu lấy gì chứng minh không phải là Tiêu Hải Thanh trả tiền? Ai cũng biết gia cảnh Tiêu Hải Thanh rất tốt, ai biết có phải là cậu sỉ diện mượn tiền Tiêu Hải Thanh không chứ." Diệp Thanh kiêu ngạo nói.
Cảnh Vân Chiêu sờ trán một cái, thật là hết chỗ nói với cái Diệp Thanh này.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng dưới tình hình trong nhà người nhà đang chịu khổ, lại có thể giả bộ không xảy ra chuyện gì, có thể thấy được bản chất vốn đã quá xấu xa rồi.
Cảnh Vân Chiêu cũng lười nói lời vô nghĩa với cô ta, vẫy tay với nhân viên phục vụ: "Làm phiền cô dẫn chúng tôi đến Star Hall."
"Được ạ." Nhân viên phục vụ mỉm cười.
Nhà hàng Hương Hải có rất nhiều sảnh, ở mỗi tầng lại trang trí xa hoa theo phong cách khác nhau. Tầng 1 phong cách tinh xảo, tầng hai tương đối lãng mạn, tầng ba thích hợp cho gia đình tụ hội, dịp quan trọng, còn tầng 4,5, phần lớn là chính trị gia, doanh nhân gặp gỡ, không phải ai cũng có thể đặt bàn được, đảm bảo sự riêng tư nhất định, lên cao nữa là phòng ở, tầng lầu càng cao chất lượng phục vụ cùng môi trường càng tốt.
Phòng này là do Tiêu Hải Thanh đặt, bởi vì chỉ có hai người, cho nên đặc biệt chọn một một nơi yên tĩnh, xinh đẹp, nằm ở lầu hai, hơn nữa nếu mở rèm cửa sổ ra có thể thấy rõ được tình hình bên dưới sảnh tầng một.
Thái độ Cảnh Vân Chiêu hời hợt thật sự khiến cho Diệp Thanh tức giận.
Nhưng nghĩ nghĩ một chút rồi lại đắc ý, Cảnh Vân Chiêu có tiền mời khách hay không còn phải đợi đến bữa tiệc lúc kết thúc lại nói.
Khẽ hừ một tiếng, hất hàm ngồi xuống: "Mọi người chúng ta ăn trước đi, không cần phải để ý đến hai cậu ấy!". Dù sao cũng hôm nay cũng là sinh nhật Diệp Thanh, mọi người cũng coi như là cho cô ta mặt mũi.
Diệp Thanh lập tức bảo phục vụ mang thức ăn lên, trong chốc bàn thức ăn ngon được đưa lên, hương vị thức ăn ở Hương Hải Lâu này là ngon nhất huyện Ninh Hương, gần như hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, chuyện không vui chẳng mấy chốc đã bị quăn hết ra sau đầu bắt đầu ăn mừng.
Mà lúc này Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh đã đến Star Hall, vừa vào phòng, tâm tình Cảnh Vân Chiêu thả lỏng hơn rất nhiều.
Phòng ngôi sao này trang trí nền tối, dưới chân là pha lê trong suốt, cảnh trí giống như ngôi sao trên trời, ý nghĩa là chân đạp lên ngôi sao nhỏ, mà tinh xảo nhất là hình chiếu đến bốn phía, giống như ở trong ảo cảnh vậy, rất đẹp.
Phòng này trang trí tinh xảo cho nên giá tiền cũng rất đắt.
Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh vẻ mặt xin lỗi cười cười lấy lòng Cảnh Vân Chiêu: "Vân Chiêu, phòng này còn phụ thu thêm các khoản phí khác nữa..."
Lúc cô đặt phòng này vốn không nghĩ để Cảnh Vân Chiêu trả tiền, tuy nhà Hương Hải Lâu này có rất nhiều phòng nhưng nếu muốn đổi phòng khác là rất khó khăn.
Tiêu Hải Thanh chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu không mang theo nhiều tiền mặt, nên cô tính nhắc nhở một chút, ý định sẽ trả tiền thay cho Vân Chiêu nhưng lại lo lắng đả thương lòng tự trọng của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng cũng rối rắm suy nghĩ đắn đo.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu lại giống như người không có chuyện gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó an an ổn ổn ngồi xuống.
Món ăn đã được đặt trước cả rồi, Cảnh Vân Chiêu vừa đúng cũng đói bụng, dù sao chỉ có hai người cô và Tiêu Hải Thanh, hoàn toàn không cần phải dè dặt khách khí, liền bảo phục vụ mang thức ăn lên. Gia cảnh Tiêu Hải Thanh tương đối tốt, lúc chọn món ăn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng khi thấy phục vụ đem những món ăn tinh xảo ra cũng có chút đứng ngồi không yên.
Mấy món khai vị thì không có gì để nói nhưng từng món phía sau ...
"Quế trai trân châu, uyên ương phỉ thúy kim đai lưng, bích ba du long tình ý trường, long phượng chấn cánh tận trời phi..."
Trên thực tế, cũng chính là Trai Osmanthus chiên sốt, tôm hùm tỏi, cá mú hấp, Phật nhảy tưởng...
Dĩ nhiên, đây vẫn chỉ là một phần nhỏ, vì tranh sĩ diện Tiêu Hải Thanh gần như là gọi hầu hết các món chính bên trong một lần, trước không nói đến tên thức ăn mờ mịt đoán không ra là cái gì, hương vị cũng là lạ, cho dù là Cảnh Vân Chiêu sống lại hai đời cũng chưa từng nếm qua.
"Cái đó... Vân Chiêu, bữa ăn hôm nay cũng thật nhiều tiền, như vậy đi hai chúng ta mỗi người trả một nữa được không?" Tiêu Hải Thanh dò xét nói.
Cảnh Vân Chiêu đang ăn vui vẻ: "Không cần phải như vậy, hôm nay tớ mời khách, chúng ta gọi khá nhiều món cơ mà không sao, đóng gói lại mình mang về, mình ở chung với hai người bạn nữa, trữ trong tủ lạnh cũng để được mấy hôm."
Cảnh Vân Chiêu nói như vậy, Tiêu Hải Thanh càng áy náy: "Đều tại tớ, tớ chỉ muốn làm cho Diệp Thanh bẽ mặt, không biết chừng mực."
"Cậu biết là tốt rồi, lãng phí không tốt đâu cho nên bây giờ cậu ăn nhiều vào, chúng ta phải ăn hết các món ăn này mới được!" Cảnh Vân Chiêu vùi đầu tiếp tục ăn, dù sao cũng không có người ngoài.
"Mình còn tưởng học sinh gương mẫu không dính khói lửa phàm tục chớ." Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh sầu não không nhịn được cười nói, nét mặt kia càng thêm hưng phấn.
Nhưng lúc này Tiêu Hải Thanh cũng thầm thở dài một tiếng, đừng thấy hành động này của Cảnh Vân Chiêu có chút lôi thôi lếch thếch nhưng lại không nhìn chút xíu thô tục nào, hành động giống nhau nhưng ở trên người khác nhau thì khí chất hoàn toàn khác biệt.
Nhìn Cảnh Vân Chiêu ăn đến ngon lành như thế, Tiêu Hải Thanh cũng không nhịn được chép miệng,"Cậu chậm một chút, để lại cho tớ một chút đi... A a a! Món này là ngon nhất, cho tớ một ngụm, không cho phép cậu giành với tớ..."
Hai người ăn giỡn với nhau khí thế ngất trời, một lát xong cửa phòng mở ra.
"Thưa quý khách, có vị khách dưới lầu tặng cho quý khách một đĩa hải sản, xin mời quý khách từ từ dùng." Phục vụ khách khí bưng lên, hai người vừa thấy trên dĩa chỉ còn ăn thừa lại một chút đậu hũ hành lá mà thôi.
Khách nhân dưới lầu? Ngoài Diệp Thanh cũng không còn người nào khác.
Tiêu Hải Thanh còn chưa lên tiếng, Cảnh Vân Chiêu đưa tay lấy đại một dĩa thức ăn ở trên bàn đưa vào tay của người phục vụ: "Làm phiền cô đưa cái này xuống dưới cho vị khách ở dưới, đưa trực tiếp cho vị khách nữ yêu cầu mang đĩa thức ăn này lên đây, hãy nói... Thức ăn này hương vị không tệ, để cho cậu ấy nếm thử một chút, tên món ăn cùng với nguyên liệu thì cô cứ nói thật là được."
Cảnh Vân Chiêu cũng không hào phóng như vậy, món ăn được đưa xuống dưới mang tên là San Hô Bách Hoa Bào, màu sắc tươi đẹp, nhưng chỉ còn lại chút nước canh cùng với một ít trang trí khắc hoa ở bên trên, đĩa thức ăn này một ngàn sáu trăm tê, Diệp Thanh nhìn một cái sợ là tức giận đến hộc máu.
Cảnh Vân Chiêu chưa từng có ý tứ khoe khoan, nhưng nếu như Diệp Thanh không trêu chọc cô, bữa cơm này phần người nào người nấy ăn không liên quan gì đến nhau, nhưng cố tình đối phương lại đuổi cùng giết tận, nhất định nắm lấy cô không buôn tự tìm khó chịu thì đừng trách cô không khách khí.