"Cũng được, ngươi mau mau rời khỏi đi, ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy ngươi tới đây."
Lý Hỏa Vượng nhấc chân chậm rãi dịch về phía cửa.
"Nếu thiên thư là giả, vậy phương thuốc bắt người chế dược kia đều do ngươi bịa ra ư?"
Trên mặt Đầu Bình Hoa lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Đúng thế, vì trong đầu ta chỉ có mấy thứ kia thôi, nên ta trực tiếp giả vờ như thể trên thiên thư viết vậy thật, rồi nói cho cha biết, ngươi yên tâm, ăn vào không chết được đâu, ta không muốn cha chết, ta chỉ là sợ cha biết ta vô dụng, không cần ta, ngươi xem ta chẳng có tay cũng chẳng có chân..."
Ngay tại thời điểm Đầu Bình Hoa nói đến tràn đầy hứng khởi, Lý Hỏa Vượng bỗng giơ tay phải lên, ném thật mạnh ngọc bội trong tay vào cái bình.
Ngọc bọi hình tròn lao tới, tạo thành đường sáng trắng, sau đó đập mạnh lên thân bình hoa, khe nứt xuất hiện, Đầu Bình Hoa vô cùng hoảng sợ, trực tiếp ngã nhào ra đất.
Bình vỡ nát, phần nội tạng dính đầy những hạt phật châu màu đen lẫn với phân và nước tiểu trực tiếp bại lộ trong không khí.
"Huhuhu... cha ơi!! Ta đau quá, cha ơi, ta đau quá."
Tiếng khóc của Đầu Bình Hoa ngày càng yếu dần...
"Ai!! Là ai!!!"
Một tiếng gầm gừ cực kỳ bạo ngược quanh quẩn khắp hang động, đó là thanh âm của Đan Dương Tử, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận như vậy.
Lúc trước, khi có người chạy trốn, Đan Dương Tử không tức giận; lúc Lý Hỏa Vượng lúc trong lúc vô tình dùng chữ mạo phạm hắn, hắn cũng không tức giận; nhưng hiện tại, hắn thật sự nổi giận.
Toàn bộ bầu không khí trong Thanh Phong Quan trở nên cực kỳ áp lực, ngay cả đèn dầu treo trên tường dường như cũng tối hơn bình thường rất nhiều.
Dưới mệnh lệnh của Đan Dương Tử, tất cả mọi người đều lục tục đi đến đại điện thường dùng để học sáng.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, đống thi thể lộn xộn trên mặt đất chứng minh Đan Dương Tử đã đem lửa giận không biết phát tiết ở đâu trút lên một số người vô tội.
giết người có thể làm cho tâm trạng của hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng như thế vẫn chưa đủ, xa xa không đủ.
"Lạch... cạch."
Một thứ gì đó máu thịt be bét có đầu bị vứt mạnh xuống trước mặt mọi người.
Đó là cái đầu của cái bình bị Lý Hỏa Vượng đánh nát lúc trước, tử vong làm má hồng của nàng trở nên ảm đạm không ánh sáng, trong đôi mắt vô hồn là một sự sợ hãi thật sâu.
"Là ai? Là kẻ nào nhân lúc ta luyện đan lén lút vào phòng của ta?!"
Giọng nói của Đan Dương Tử trầm thấp và đầy áp lực, giống như một con sư tử đang chờ bộc phát.
"Bây giờ ngươi chịu thành thật đứng ra, bổn đạo gia sẽ cho người thống khoái. Nhưng nếu ngươi đợi tới khi ta tự mình bắt được thì, hừ hừ! Ta sẽ để ngươi quỳ xuống cầu bổn đạo gia giết ngươi!"
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, cho dù là dược dẫn, đệ tử hay đồng tử đều không có ai dám động.
"Được rồi! Không nói phải không? Vậy thì ta sẽ hỏi từng người một! Trường Minh Trường Nhân, vào lúc ta luyện đan thì các ngươi đang làm gì?"
Hai vị đệ tử lưng đeo trường kiếm lập tức hành lễ với Đan Dương Tử.
"Bẩm sư phụ, hai người bọn ta nghe theo phân phó của ngài, canh giữ ở cửa chính Thanh Phong quan, một khắc cũng không dám lơ là!"
Đan Dương Tử mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt bọn họ, tỉ mỉ quan sát thần thái của cả hai.
Sau khi nhìn chằm chằm hai người đến mức mồ hôi lạnh của bọn họ đều muốn chảy xuống, Đan Dương Tử lúc này mới chậm rãi chuyển mắt sang bên cạnh.
"Huyền Nguyên! Còn ngươi thì sao?"
Lý Hỏa Vượng hiện tại đang đứng bên cạnh Huyền Nguyên cảm thấy vô cùng căng thẳng, hắn biết tiếp theo sẽ đến phiên mình, vội vàng ở trong lòng tự cổ vũ cho bản thân, phải kiên trì! Chỉ cần đừng để cho hắn nhìn ra sơ hở, thì mình sẽ là người chiến thắng!
"Huyền Dương! Đến lượt ngươi, hôm nay sau khi đưa dược dẫn tới thì ngươi đã đi đâu?"
Vừa nghe được câu hỏi, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức thốt ra:
"Đệ tử ở trong phòng vật liệu, chuẩn bị những dược liệu cần thiết lần sau cho sư phụ."
"Phải không?"
Đan Dương Tử đi tới, mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn trên người hắn cùng với cảm giác uy áp khiến người ta hít thở không thông kia làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng căng thẳng đến cực hạn, hắn rốt cục hiểu được các sư huynh khác vừa rồi vì sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mồ hôi trên trán Lý Hỏa Vượng cũng càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên, cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng, ngay khi hắn cho rằng mình đã tránh thoát một kiếp thì giọng nói của Đan Dương Tử lại vang lên:
"Các ngươi thật sự nhìn thấy Huyền Dương ở trong phòng vật liệu?"
Lý Hỏa Vượng nhìn sang, thấy Đan Dương Tử đã đi tới trước mặt người của phòng vật liệu, lời này của hắn là đang nói với đám dược dẫn Bạch Linh Miểu.
"Nghĩ kỹ rồi lại nói, nếu ai có thể giúp ta tìm được người nào làm, bổn đạo gia chẳng những đưa hắn về nhà, hơn nữa còn cho thêm lộ phí."
Lời này vừa nói ra, hơn mười người tàn tật còn lại trong phòng nhất thời đều mở to hai mắt, bọn họ thật sự muốn về nhà, nằm mơ cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
"Sư phụ... Lý sư huynh lúc ấy quả thật ở cùng một chỗ với chúng ta..."
Bạch Linh Miểu cảm giác được lòng người có chút dao động, bèn giành trước mở miệng.
Đan Dương Tử nhìn thoáng qua nàng:
"Ồ? Vậy còn những người khác thì sao?"