Bởi vì Vành Đai Tĩnh Lặng là sào huyệt quy mô cực lớn của hải vương, bình thường không ai dám tìm đường chết như thế cả.
Cách thứ hai là đi lục địa đỏ, trình đơn đăng ký đến Chính phủ thế giới, đi thang máy, sau đó đi bộ thông suốt từ gần Mary Geoise qua, lại đi thang máy xuống thẳng Tân Thế Giới hoặc tứ hải.
Thiên Long Nhân, Sabo có lẽ đi biển Đông như vậy. Bởi vì thời gian này, kỹ thuật khảm đá biển dưới đáy thuyền để che dấu khí tức con thuyền còn chưa thành thạo.
Nghĩa là nếu Trương Đạt Dã thật sự muốn đi biển Đông, vậy chỉ có thể đi đường lục địa đỏ. Nhưng rõ ràng là cậu không dám đi con đường này.
Cách Thiên Long Nhân gần như vậy có quá nhiều nhân tố không xác định. Trời mới biết mấy tên có lối suy nghĩ không bình thường kia có nhìn trúng cậu, bắt cậu làm nô lệ hay không.
Trương Đạt Dã đọc báo thì biết rõ, hai năm trước Fisher Tiger đại náo Mary Geoise*, làm cho thủ vệ phía trên tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, nếu thực sự có bất trắc thì cậu chỉ có thể tự mình gỡ mìn.
*vùng đất của các vị thần, là nơi ở của các Long Tinh
Xòe tay tính toán nửa ngày trời, Trương Đạt Dã bất đắc dĩ phát hiện, cách làm ổn thỏa nhất với cậu bây giờ là lưu lại Sabaody thì phải?
Vậy nếu ở lại chỗ này, cậu cần một chỗ ở riêng. Cũng không thể cậy chút tiền trong tay mà miệng ăn núi lở được, phải nghĩ cách kiếm tiền.
Cậu suy nghĩ vẩn vơ, chưa từng nghĩ được cầm số tiền lớn mà cũng phiền muộn.
Bất tri bất giác, đã gần chạng vạng tối.
Trương Đạt Dã nghe có tiếng người về, lập tức cầm quà đi ra ngoài.
"Ôi, em trai Đạt Dã ở nhà à?" Phu nhân Molly đóng cửa lại, thần bí nói: "Em nghe nói gì chưa? Hôm nay một tên giết người và mười ba thuộc hạ của hắn bị bắt đấy!"
Phu nhân Molly kể lại tin đồn mà cô nghe lại từ chỗ người khác sinh động như thật. Nào là Đại Khảm Đao Sward hung ác ra sao, người bắt được gã mạnh cỡ nào, một chưởng có thể quật Sward ngã nhào... Hưng phấn cứ như cô tận mắt nhìn thấy vậy.
Trương Đạt Dã cảm thấy tình tiết hơi quen tai, nhưng rõ ràng là khác hẳn. Không phải nói mình đấy à? Nhưng đâu ra mười ba người? Sao mình không biết mình giỏi thế?
Lúc cậu định giải thích thì cửa lại bị đẩy mở. Bayer mặt mày hưng phấn, sải chân ngắn chạy lon ton vào: "Mẹ, anh Đạt Dã! Hai người nghe gì chưa? Có tên xấu xa bị anh hùng đánh bại!"
"Anh hùng kia đẹp đẽ cực kỳ, lưng hùm vai gấu, tay cầm gậy như ý kim cang, một mình một ngựa, nháy mắt đã đánh bại Sward và hơn ba mươi thuộc hạ của hắn! Quá lợi hại!"
Phu nhân Molly không tin nổi, nghe chẳng giống bản mà cô biết gì cả: "Ba mươi người à?"
Bayer gật đầu vô cùng chắc chắn: "Ông nội Bob nói thế ạ!"
Tom nghe Bayer kể xong thì dùng cả hai tay ôm ngực, biểu cảm sùng bái.
Sao bản này nghe còn vô lý hơn vậy? Còn nữa, lúc đấy mày cũng có mặt mà Tom, đừng bị bọn họ dẫn lệch hướng chứ! Trương Đạt Dã dở khóc dở cười.
Nhưng lúc này cửa lại bị đẩy mở rất thô lỗ, Goodman tươi tỉnh sáng láng đi vào, tay còn cầm một bình rượu, chưa thấy người đã nghe tiếng: "Molly, mau chuẩn bị ít đồ ăn rồi mang chén rượu ra đây! Để anh kể mọi người nghe sự kiện lớn xảy ra ngày hôm nay!"
"À thì... Mọi người đều biết chuyện của Sward rồi à?"
Goodman hụt hẫng tự rót một ly rượu, đưa lên miệng: "Nói cách khác, mọi người cũng nghe nói chuyện vụ nổ lớn luôn rồi hả?"
"Vụ nổ gì?" Molly và Bayer vểnh tai lên, hai người chưa nghe đển vụ nổ nào cả.
Trương Đạt Dã yên lòng, xưởng đóng tàu của ông chú Goodman cách nơi xảy ra chuyện gần nhất, chắc lời đồn không đến mức không hợp lẽ thường đâu.
Goodman hào hứng hẳn lên, nốc một hơi cạn rượu trong chén: "Anh kể cho mà nghe. Lúc đấy anh đang gia cố cột buồm cho một chiếc thuyền thì bỗng nhiên nghe được một tiếng vang cực khủng bố. Xem sức nổ như vậy, nếu là dùng thuốc nổ thì ít nhất cũng phải bằng này này."
Nhưng phu nhân Molly chẳng hứng thú gì với số lượng thuốc nổ, chỉ thúc giục hắn nói tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Toàn bộ nhân viên của xưởng đóng tàu đều sợ đến ôm chặt lấy đầu, hận không thể đào cái lỗ để chui vào trốn. Chỉ có mình anh không chút hoang mang hoàn thành công việc trong tay mình. Anh là ai cơ chứ? Anh là Goodman đó! Nhớ hồi anh còn trẻ..."
Phu nhân Molly đánh lưng hắn: "Nói vào chuyện chính!"
"... Sau đó anh nghe nói thuốc nổ được chôn sẵn ở đấy từ trước. Là vị cao nhân vừa có dũng lại có mưu kia cố ý dẫn Sward và... ba trăm thuộc hạ của gã ta tới đó. Sau đó người nọ kíp nổ, làm cả ba trăm người nổ tung bay lên trời luôn!"
Phu nhân Molly che miệng, hai mắt nhóc Bayer sáng long lanh.
Tom cũng có xu thế bị đồng hóa.
Trương Đạt Dã vội vã giải thích cho bọn họ: "Thật ra là tự bọn họ đánh mình bị thương... Sau đó em kéo bọn họ đến căn cứ hải quân để đổi tiền thưởng, nhưng mà trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mới dẫn đến vụ nổ kia..."