Dược sư nói ra suy nghĩ của riêng mình: "Cho nó uống nhiều linh huyết, liều mạng uống! Mỗi lần uống đều có thể tăng thể chất của nó lên một ít, uống đủ nhiều thì tuy không thể kích phát được linh thể, nhưng tố chất của thân thể kia chắc chắn lợi hại hơn linh thể!"
"Một đấm đấm chết rồng."
Thôn trưởng cười nói: "Nhất định có thể hù chết mấy tên khốn bên ngoài Đại Khư."
Hai người nhìn nhau cười, dược sư bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Ngày thứ hai, các thôn dân lại xách tới vài con Thiết Cốt hổ, Thanh Giao xà, Lôi điểu và Kim quy, những ông lão bà lão này đã có mục tiêu nên vô cùng nhiệt tình, thế nhưng điều này lại chọc giận dược sư: "Một lần cho nó uống nhiều linh huyết như vậy, các ngươi muốn nó bể bụng mà chết hả!"
Thợ rèn câm kéo tới hai con Lôi điểu nhếch miệng cười khà khà, trong miệng không có lưỡi.
"Mục nhi có thể chịu đựng được!" Tư bà bà rất tin tưởng Tần Mục.
Dược sư lườm bọn họ một cái nhưng cũng không nói gì thêm, lấy trứng côn trùng ra tiếp tục điều chế máu, tuy nhiên vẫn xảy ra chuyện. Lần này máu của Tứ linh hơi nhiều, sau khi uống vào, thân thể Tần Mục bắt đầu bành trướng, phồng lên làm cho mấy ông lão bà lão vô cùng lo lắng, sợ hắn sẽ bị nổ tung.
Dược sư lấy ra mấy cây châm bạc rỗng ruột, cắm lên lưng và thiên linh cái của Tần Mục, chỉ thấy từng tia khí xanh, đỏ, tím thoát ra từ lỗ hổng của những cây châm bạc đó.
Sau một lát, châm bạc đã không còn phun khí, dược sư gỡ châm xuống, lại trừng mấy ông lão bà lão một cái: "Từ từ từng bước từng bước một, các ngươi muốn nó một hơi ăn cho mập thì chỉ có thể khiến nó bể bụng mà chết! Bây giờ nó còn chưa tiêu hóa hết, các ngươi có việc để làm rồi, lát nữa đồ tể luyện đao với nó, Mã gia luyện quyền, tên què dạy cước pháp, giúp nó tiêu hóa."
"Mục nhi, tới luyện đao thôi."
Hai tay đồ tể chống đất, rồi cứ thế nhảy lên, rơi trên một cái cọc gỗ, ông đã mất nửa người dưới, nửa thân trên rơi vào cọc gỗ, cao gần bằng Tần Mục.
Hai tay đồ tể nắm chặt hai cái dao mổ lợn, nhưng khác với dao mổ lợn thông thường, dao mổ lợn thông thường dài không tới một thước, chuôi tròn bằng gỗ, lưỡi dao hình cầu tựa như mặt trăng bị cắt mất ba phần tư.
Mà dao mổ lợn trong tay đồ tể tuy hình dáng giống dao mổ lợn bình thường, nhưng lớn hơn nhiều, dài ba thước hai, sống đao dày, lưỡi dao mỏng, mài sáng bóng, hai con dao hợp lại với nhau tựa như hai cánh cửa hình vòng cung, lớn đến đáng sợ.
Mà dao mổ lợn trong tay Tần Mục cũng tương tự, nhưng chỉ có một cái, vô cùng nặng, chừng hai mươi cân.
Thiếu niên (Tần Mục) bình thường chỉ có thể xách nổi một con dao, nhưng từ khi uống máu Tứ Linh thì khí lực lớn hơn trước rất nhiều, một tay cầm dao mổ lợn cũng không còn cảm thấy nặng nề nữa.
"Đồ gia gia, ông cẩn thận nghe!"
Tần Mục cầm dao trong tay lao tới đồ tể trên cọc gỗ. Đồ tể cười ha hả, tuy chỉ còn nửa người nhưng vẫn lộ rõ hào khí can vân.
Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!
Một đao của Tần Mục bay trên phạt dưới, bước chân di động, chém về hướng đồ tể, ánh đao càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít gào, liền lạc thành một mảnh.
"Chậm! Chậm! Con quá chậm rồi!"
Đồ tể hô to gọi nhỏ, hai con dao bay vèo vèo, âm thanh tấn công leng keng leng keng như mưa rơi xối xả, lạnh lùng nói: "Nhanh! Nhanh hơn nữa! Dao mổ lợn của con còn có thể nhanh hơn! Một chiêu Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ này chính là phải nhanh, dao mổ lợn phải nhanh như mưa bão trong đêm tối, rơi khắp toàn thành! Lại nhanh hơn một chút cho ta!"
Ánh đao càng nhanh hơn, tựa như nhiều con rồng bạc tuần tra, lui tới trên dưới trái phải cọc gỗ, tiếng gió càng lúc càng lớn, đao khí xì xì xen lẫn trong tiếng gió, lúc rơi xuống đất lập tức làm cho mặt đất đột nhiên nhiều thêm từng vệt từng vệt nứt nẻ.
Đó là vết đao.
"Rất tốt, chính là phải nhanh như vậy! Đao của con càng nhanh, đao khí sẽ càng mạnh. Thế nhưng con vẫn còn chưa đủ nhanh, phải nhanh đến độ như ngọn lửa bùng cháy, bùng cháy không ngừng!"
Đồ tể như điên như cuồng, hai tay múa đao khiến Tần Mục hoa cả mắt, kêu lên: "Bùng cháy! Bùng cháy! Hãy cho đao của con bùng cháy, khí của con bùng cháy, tinh thần con bùng cháy. Bùng cháy xong tất thành thần thông!"
Phù
Đao của ông cắt qua, ma sát cùng không khí, vậy mà vù vù bốc cháy lên, hai con dao lúc này tựa như hai con rồng lửa đang lui tới qua lại, càng lúc càng kinh người.
Rồng lửa lao thẳng vào Tần Mục, ngay lúc Tần Mục không thể chống cự được thì đột nhiên rồng lửa phóng thẳng lên trời, xé rách màn đêm đang bao phủ Tàn Lão thôn, vô cùng kinh khủng.
Tần Mục ngẩn ngơ, đao của đồ tể thật đáng sợ.
Trên bầu trời quanh thôn, bóng đêm ập tới nuốt chửng tất cả đao khí và rồng lửa.
Bóng tối kia như có sinh mạng, tựa hồ rất tức giận khi đồ tể vung đao hướng về phía nó, bóng đêm vô cùng ngột ngạt đè xuống thôn, tựa như muốn nuốt chửng cả thôn.
"Trời già khốn nạn!"
Hai tay đồ tể cầm đao, đứng thẳng trên cọc gỗ, ngửa mặt lên trời kêu to, có chút điên cuồng: "Bố ngươi sớm muộn gì cũng xé tan màn đêm này, giết cho bằng được. Bố mày bị chém chỉ là eo, mất hai chân nhưng không mất đầu. Bố ngươi muốn giết... "
"Đồ gia gia lại phát điên. Tuy nhiên đao của Đồ gia gia thật sự quá nhanh, đao pháp đã tu luyện tới mức trở thành thần thông, lúc nào mình mới có thể luyện đao nhanh như ông ấy đây?"
Tần Mục nhìn đồ tể đang phát cuồng mà lòng đầy kính nể, thả dao mổ lợn xuống, đi tìm Mã gia cụt tay.
"Đao của đồ tề, phải cắt ra ngọn lửa mới thành thần thông, còn quyền của ta phải đánh ra tiếng sấm mới gọi là thần thông!"
Gương mặt Mã gia nghiêm túc, cánh tay duy nhất nắm lại, xương cốt phát ra từng tiếng nổ vang rền, lạnh nhạt nói: "Mục nhi, khi nào con có thể nắm sấm chớp trong tay thì quyền pháp của con mới xem như có chút thành tựu. Đao của đồ tể rất nhanh mà quyền của ta lại vượt qua hạn chế của âm thanh, đột phá ràng buộc của không khí, bùng phát sức mạnh không gì cản nổi! Một tay cũng có thể đánh quyền, một tay cũng như một ngàn tay, một tay cũng có thể đánh ra tiếng sấm!"
Ầm ầm ---
Tiếng sấm vang rền truyền đến, đó là tiếng sấm nổ vang khi Mã gia vung nắm đấm đánh ra.
Rầm rầm rầm!
Tiếng sấm rền liên tục truyền đến, mắt Tần Mục khó có thể nhìn rõ được tốc độ xuất quyền của Mã gia, tàn ảnh của nắm đấm vậy mà cho hắn cảm giác Mã gia cụt tay không chỉ còn một tay mà là như có trăm ngàn cánh tay.
Nắm đấm của Mã gia càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay của trăm nghìn cánh tay kia vậy mà hiện lên sấm sét, tia điện xoèn xoẹt, mỗi một đấm đều vang lên tiếng sấm ầm ầm, tia điện tung tóe!
"Đây chính là Thiên thủ Phật đà trong Lôi Âm Bát thức! Chỉ cần quyền của con nhanh hơn âm thanh liền có thể thao túng sấm chớp, một quyền một chưởng cũng có thể phá hủy hồn phách cùng thân thể của đối phương, khiến hắn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể đầu thai!"
Mã gia thu quyền, trầm giọng nói: "Dùng Lôi Âm Bát thức ta đã dạy cho con đánh ta, đánh ra tiếng sấm, tay cầm tia chớp, thao túng lôi đình!"
Tần Mục bình tĩnh lại, hôm nay Mã gia và Đồ gia gia truyền cho hắn bản lĩnh không giống ngày thường, trước đây họ chỉ dạy cho hắn đao pháp và quyền pháp mà lần này lại nhắc đến một từ khác.
Thần thông!
Từ này có chút xa lạ, lần đầu tiên hắn được nghe.
Tần Mục sử dụng Lôi Âm Bát thức tấn công Mã gia, dù Mã gia mất một cánh tay thế nhưng bất kỳ công kích nào của Tần Mục đều bị ông tiện tay đón đỡ, không tốn một chút sức lực nào.
Khác với đồ tể, đồ tể tuy nhìn như điên cuồng thế nhưng mỗi lần vung đao với Tần Mục đều có chừng mực, chưa từng làm hắn bị thương, còn Mã gia thì lại ra tay không chút lưu tình, chỉ cần chiêu thức của Tần Mục sơ hở là đánh tới một quyền, tuy không nặng nhưng rất nhanh Tần Mục cũng bị đánh sưng cả mặt mày.
Mãi đến tận lúc Tần Mục chịu không nổi thì Mã gia mới để hắn nghỉ ngơi.
"Chân là gió, là đất, là nguồn gốc của sức mạnh."
Người què chống gậy, ông chỉ còn lại một chân nhưng ông lại là người dạy cước pháp cho Tần Mục, lúc trước Tần Mục cho rằng người bình thường nhất trong thôn là gia gia què, lúc nào cũng cười chất phác, cho người ta cảm giác vô cùng tin cậy.
Chỉ là sau lúc người què cười mộc mạc đâm chết người phụ nữ chui ra từ trong da bò thì Tần Mục có chút không dám chắc chắn.
Nụ cười của người què là nụ cười nham hiểm, không ai biết nụ cười của ông là chân thật hay là giả tạo.
Ông cười với Tần Mục và nói: "Mục nhi, đồ tể tự hào về đao của ông ấy, Mã gia thì khen quyền, còn thần thông thật sự thì chính là chân. Chém không chết đối phương, đánh không lại đối phương thì phải làm sao? Tất nhiên là chạy, mạng sống mới là quan trọng nhất! Cuộc sống không chỉ có thơ ca và khoảng cách, mà còn là tạm bợ! Vì thế người sống mới là kẻ thắng! Chỉ cần con chạy được nhanh thì con mới có thể lao nhanh trên tường, lao nhanh trên mặt nước, thậm chí có thể bay trên bầu trời! Chạy đủ nhanh thì tất cả đều là đất bằng, lửa và không khí cũng là đất bằng! Khi nào con chạy đến mức âm thanh cũng đuổi không kịp thì liền coi như là bước đầu tu thành thần thông cước pháp. Mục nhi, tới, bước lên thỏi sắt."