Chương 30 - Không giảng võ đức

Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Dạ Thiên Nam 27-12-2023 13:47:26

Sau một mật lệnh, đám kim tiền thử vĩ phân tán rời đi. Không qua bao lâu, mỗi hướng trong Kinh thành đều liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn bừng bừng cháy lên lửa lớn. Phi Ngư Vệ cùng Văn cảnh Binh mã ty thành Đông xuất động, bổ đi khắp nơi. An Ba Cốc đứng trên nóc nhà, trên mặt lộ ra nụ cười đã đạt được âm mưu. Hắn ta không biết văn thao võ lược, lại trời sinh biết đánh trận, bởi vì đánh trận cùng đi săn là có cùng một nguyên tắc. Khi ngươi muốn lấy được con gấu con, thì phải nghĩ cách để gấu lớn rời đi. Thấy thời cơ đã đến, An Ba Cốc nâng trọng đao lên, đi về phía chiếu ngục Phi Ngư Vệ Phủ ti trấn Bắc. Hình Nô mất tích, khả năng lớn nhất chính là đang ở chiếu ngục Phi Ngư Vệ. Điệu hổ ly sơn, tiến nhanh xuất nhanh, lại đánh úp bất ngờ cướp lấy người. “Ai?” Rẽ vào lối tắt, vừa vặn đụng phải một đội binh sĩ. Người dẫn đầu mặc giáp sắt, khoác áo bào phi ngư màu lục, trên mặt có một vết sẹo, rõ ràng là tên quan Tổng kỳ mặt sẹo lúc trước. “Chỉ bằng các ngươi, còn không có tư cách hỏi ta là ai.” Trên mặt An Ba Cốc lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tia khát máu trong mắt đột nhiên bùng lên. “Là mật thám Địch Lỗ!” Quan Tổng kỳ mặt sẹo vừa nhìn, vội vàng rút đao. Nhưng mà không đợi hắn ta rút tú xuân đao ra hết, một thanh trọng đao màu đen đã lập tức lao đến, nhanh chóng phóng to ngay trước mắt hắn ta. “Phốc!” “Bành!” Trong nháy mắt, trọng đao xuyên thẳng qua đám người, hung hăng khảm vào trên nền đá. Máu tươi, nội tạng vụn lập tức bắn đầy một mảng tường, xoạt xoạt xoạt mười mấy bộ thi thể ngã xuống đất, toàn bộ cắt thành hai khúc. Quan Tổng kỳ mặt sẹo ngã trên nền đất, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy đế bàn chân của chính mình, cùng với vết cắt bằng phẳng trên tú xuân đao cùng áo thiết khải giáp kia. Mấy giây hấp hối cuối cùng, hắn ta bỗng nhớ đến con mèo đen nọ. .... An Ba Cốc rút lấy trọng đao ra, liếm liếm vết máu trên lưỡi đao, sự tàn nhẫn trong mắt càng dọa người. Giờ khắc này, kinh thành đã hoàn toàn lâm vào khủng hoảng. Thế cục hỗn loạn, không có ai biết rốt cuộc là có bao nhiêu kẻ tặc đang gây rối. Rất nhanh, một đội binh sĩ cứu hỏa xách theo thùng nước xuất hiện ngay trước mặt An Ba Cốc. Gió tanh mưa máu qua đi, thi thể đầy đất. Chỉ còn sót lại một tên binh sĩ cuối cùng bò lết kêu thảm chạy trốn, thảm cảnh như Địa ngục khiến hai chân hắn ta hoàn toàn không nghe theo sai khiến nữa. An Ba Cốc cũng không hề vội vàng, cười gằn vác trọng đao đẫm máu từng bước từng bước tới gần. “Con mồi, toàn thành đều là con mồi.” An Ba Cốc hết sức hưởng thụ nỗi sợ hãi của con mồi, rất nhiều năm trước ở đất Liêu, hắn ta đã từng một mình giết sạch hơn 3000 dân chúng toàn thành trong một đêm. Sự tuyệt vọng của con người trước khi chết, tiếng kêu rên, đến giờ vẫn khiến hắn phải hồi tưởng lại. Mà Kinh thành tối nay, lại khiến hắn tìm được cảm giác đó một lần nữa. Ở một trạch viện bên cạnh, đằng sau cửa sổ, có một đôi mắt sợ hãi rụt lại. An Ba Cốc dừng lại, quay người một chân đá văng cửa chính trạch viện ra. Ngay sau đó bên trong truyền ra tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng kêu thảm thiết. Tất cả mười ba người già trẻ trong phòng đều bị giết sạch, ngay cả chó cũng không tha. Một chiếc mũ mão bỗng nhiên phi từ trên trời xuống, găm vào đầu hắn ta, “răng rắc” một tiếng lại bay đi. Đầu binh sĩ biến mất, thi thể “bịch” một tiếng ngã xuống đất. Phi mũ hái đầu, gọi là huyết tích tử. Là ám khí đặc biệt của mật thám Địch Lỗ, trong vòng trăm bước lấy đầu người như lấy đồ trong túi. Nó lấy da làm túi, bên trong giấu dao sắc, điều khiển cơ quan, khi sử dụng thì nhân lúc người ta không để ý, túi trùm đầu, cơ quan kích hoạt, cắt lấy thủ cấp, kinh khủng ác độc. “A a a...” Kinh thành rộng như vậy mà tiếng kêu thảm liên tiếp không ngừng, lửa cháy bừng bừng, cả tòa Kinh thành đều đang run rẩy sợ hãi. Binh sĩ vô dụng, Phi Ngư Vệ cũng lâm vào hỗn loạn. Vương triều lộ rõ sự suy yếu. An Ba Cốc càng giết càng hưng phấn, cả khuôn mặt đều tràn đầy sự vặn vẹo điên cuồng. Những nơi hắn ta đi qua, chắc chắn không còn người sống sót, không có ai địch lại hắn ta, dù là tinh nhuệ của Phi Ngư Vệ. Chẳng bao lâu, hắn ta đã đến cửa chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc. Liếm môi, quơ trọng đao vọt vào như gió lốc. “Ai?!” “Là Địch Lỗ!” “Phòng ngự, phòng ngự!” “A!!” Tiếng kêu sợ hãi, tiếng hét thảm thiết lại vang liên liên tiếp lần nữa. Thời gian chừng nửa nén hương, An Ba Cốc lại vọt ra như gió cuốn, tung người lên xuống vài lần, biến mất ở trong màn đêm, tiếng cười điên cuồng vọng lại: “Ha ha ha, Phi Ngư Vệ, một đám vô tích sự!” Ba tên Thiên hộ khoác áo bào đỏ toàn thân nhuốm máu đuổi theo ra cửa, vẻ mặt khó coi giống như là ăn phải “cớt”. Đường đường là chiếu ngục Phi Ngư Vệ Phủ ti trấn Bắc, lại bị mật thám Địch Lỗ một người giết vào giết ra. Vô cùng nhục nhã! Nhưng mà kẻ một mình đi ra, An Ba Cốc, sau khi thoát khỏi sự truy kích, thì trên vẻ mặt không khỏi có thêm vài phần ngưng trọng. Hình Nô không ở trong chiếu ngục. Lướt qua tường thành cao cao, An Ba Cốc đi về hướng đông. Chiếu ngục không có, lò hỏa táng thành Đông chính là manh mối cuối cùng. Vượt nóc băng tường, đạp liễu hành phong, đừng thấy An Ba Cốc lực lưỡng tựa như một tòa tháp sắt, khinh công lại không hề kém chút nào, được coi là Ba Đồ Lỗ của Địch Lỗ. Vì sao gọi là Ba Đồ Lỗ, nó có ý là dũng sĩ. Địch Lỗ xuất thân từ rừng rậm bát ngát, lấy săn sắt và đánh cá mà sống, tàn nhẫn đọ dũng thành tính, có thể được mọi người cùng đề cử làm dũng sĩ Ba Đồ Lỗ, giá trị vũ lực tuyệt đối là cực cao. Rất nhanh, An Ba Cốc đã đi đến gần lò hỏa táng. Từ xa nhìn lại, lò hỏa táng đang bốc lên cuồn cuộn khói đen do đốt xác, ở dưới gió đêm, chúng giống như là con rắn đang vặn vẹo. Đang chuẩn bị ra tay bỗng nhiên nghe thấy chuồng bò bên cạnh có âm thanh. Tập trung nhìn kỹ giống như là có người, đang ngồi xổm phía dưới một con bò, vai nhún nhún không biết là đang làm cái gì. Hung quang lóe lên trong mắt An Ba Cốc, đương nhiên nếu đã gặp phải, thì đó chính là do số mệnh của ngươi không tốt. “Những nơi đi qua gà chó không tha” là nguyên tắc của hắn ta, mà An Ba Cốc là một người cực kỳ có nguyên tắc, đừng nói người, chính là bò ở đây cũng đều phải chết. Bước nhanh về phía trước, An Ba Cốc chém qua một đao. “Binh!” “Bang!” “Sưu!” “Bành!” Đao quang kiếm ảnh trong chốc lát, cảnh tượng đối phương bị chém thành hai khúc trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Ngược lại người kia lại đứng lên, trong tay cầm một cái xẻng, ngạc nhiên chỉ vào đao trong tay mình, sợ hãi kêu: “ĐM, chẳng phải là mượn một bát sữa bò thôi à, phải dùng đao lớn như vậy lại còn đánh lén à? Ngươi có giảng võ đức hay không?” An Ba Cốc không hiểu võ đức mà đối phương nói đến là cái gì, hỏi một câu “Ngươi là ai”, còn chưa đợi được câu trả lời đã thất khiếu chảy máu, ngã “bịch” xuống đất bỏ mình. Hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân mình sẽ bị một cái xẻng sắt dẹt đập chết. Đao thương kiếm kích búa rìu câu xiên, roi giản chùy trảo đinh ba côn giáo gậy quải xích chùy. Mười tám loại binh khí hắn đều đã từng thấy, nhưng chính là chưa từng thấy xẻng sắt.