Nhan Hoan mặc kệ Tiền Huệ Chi có phản ứng gì. Cô lập tức tiếp lời: "Chủ quản Dương nói rất đúng, chỉ cần lòng kiên định thì sợ gì người khác mưu toan hay chửi bới chứ. Chủ quản Dương, nếu so với bác thì ý chí của cháu đúng là chưa đủ kiên định. Quả nhiên lời của lão chủ tịch rất đúng. Xuống nông thôn, tiếp nhận sự giáo dục của giai cấp bần hạ trung nông rất quan trọng. Cháu nhất định sẽ kiên trì với ý chí và lập trường của bản thân, phục vụ nông trường, vì xây dựng Đại Tây Bắc cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi của mình."
Nói xong thì cô bái chủ quản Dương một cái thật sâu: "Chủ quản Dương, vậy cháu xin đi về trước. Chuyện ngày hôm nay cháu sẽ ghi tạc trong nhật kí, khắc ghi chủ quản Dương vào sâu trong lòng, lúc nào cũng ghi nhớ, tự giáo dục bản thân."
Cuối cùng thì cô quay người cảm ơn Tiền Huệ Chi về bữa tối, trong lúc bà ta đang há mồm cứng lưỡi thì quay người rời đi.
Tiền Huệ Chi: ...
Tiền Huệ Chi bị Nhan Hoan nói đến cứng họng, trợn mắt há mồm. Chờ sau khi Nhan Hoan đi một lúc lâu, ngoài cửa đến cái bóng cũng không thấy thì bà ta mới dậm chân, tức giận nói: "Đây là có ý gì chứ?"
"Còn có thể là ý gì chứ hả?"
Chủ quản Dương nhìn lại vợ mình, bất đắc dĩ nói: "Cái dự định kia của bà không phù hợp chút nào."
Trong lòng Tiền Huệ Chi bị dồn ép đến bùng phát. Bà ta nói: "Sao lại không phù hợp chứ? Không phù hợp thì ông cũng không nói sớm? Lúc trước tôi nói với ông thì ông không phải cũng không nói gì sao? Bây giờ lại nói với tôi không hợp là sao hả?"
Bà ta càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng dồn nén khó chịu không có chỗ nào phát tiết nên trút hết sự tức giận lên người chủ quản Dương.
Chủ quản Dương vuốt vuốt hàm. Cái này phải nói thế nào chứ.
Sau khi Nhan Hoan vào tổ thực phẩm thì sư phó Châu đã nhiều lần khen cô trước mặt ông, nói cô không sợ khổ, làm việc rất nghiêm túc, còn rất thông minh, thực sự rất giống cậu mợ của cô. Vì vậy nên ông rất có thiện cảm với cô gái này.
Ban đầu vợ ông đề cập đến việc tác hợp cho cô và cháu trai Tiền Chí thì ông cũng nhăn mày. Ông cảm thấy tính tình Tiền Chí không tốt chút nào. Nhưng người nhà và vị hôn phu của Nhan Hoan đã tìm đến nông trường, gả cho Tiền Chí thì tốt xấu gì cũng giúp cô tránh được những chuyện rắc rối của gia đình. Hơn nữa vợ mình nói cũng đúng, cô gái này rất xinh đẹp, mới đến đây nửa tháng đã không thiếu mấy nam thanh niên muốn đến tán tỉnh. Nếu như không có đối tượng thì sau này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện không nên gì.
Gả cho Tiền Chí cũng tốt, ít nhất là có thể bảo vệ cô được an ổn. Cho nên ông cũng không nhiều lời. Nhưng hôm nay nhìn cô nói chuyện làm việc thì đúng thật là một cô gái nhanh nhẹn, ông cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, ông nói: "Lúc đầu không phải bà nói đồng chí Tiểu Nhan như cây tầm gửi, không gả cho A Chí thì sẽ gặp họa trên trời rơi xuống, phải tranh thủ tìm chỗ dựa vào sao? Tôi thấy cô gái này rất kiên định, hẳn là không cần chúng ta quan tâm đâu."
"Cái gì mà rất kiên định chứ?"
Tiền Huệ Chi không vui nổi: "Tôi thấy là mồm miệng sắc bén đó, rất biết giả vờ."
Chủ quản Dương nhìn vợ mình như vậy, ngược lại còn bật cười. Ông nói: "Bà nói cũng đúng. Nhưng chuyện này không giống như trước đây bà đoán sao? Bà xem, A Chí và Lương Tuyết Cầm không phù hợp, tôi thấy với đồng chí Tiểu Nhan còn không hợp hơn nữa."
Tiền Huệ Chi há hốc mồm lại bị ngăn lại.
Trước kia bà nghĩ cô xinh đẹp có thể thỏa mãn tính thích con gái xinh đẹp của cháu trai, lại giản dị trung thực, biết nghe lời, có thể sống qua ngày... Như vậy còn giản dị trung thực sao?