Chương 32 - Thức dậy sai cách nên mới thấy lều trại mọc chân chạy mất đây mà

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Mấy người trong ruộng: "..." Lão Vương: "..." Ba gã cao to: "..." Người quay phim theo dõi Khương Thất Ngư chưa ra khỏi ruộng, quay bùn đất đã lâu, giờ thấy người về liền chạy tới, vừa vặn ghi lại cảnh này. Cư dân mạng trong phòng livestream cũng ngỡ ngàng. —[WTF? Là tôi nghe lầm rồi đúng không?] —[Người ta có thể điên, nhưng không thể điên đến mức này!] —[Bảo ba tên hổ báo này đi giết đạo diễn tiết sớm còn thực tế hơn bảo họ đi gánh phân đấy!] —[Đạo diễn tiết sớm: Cư dân mạng tốt ghê đó trời... ] —[Tôi đổ mồ hôi hột rồi đây nè. Ba gã bặm trợn này có nổi trận lôi đình rồi ra tay đánh khách mời luôn không?] —[Nếu có ai gặp chuyện gì, ả flop Khương Thất Ngư này là thủ phạm lớn nhất!] —[Nhìn kìa! Ba gã kia động đậy rồi! Liệu họ có định tìm kiếm hung khí ngay tại chỗ không đây?] Mọi người thấy ba gã to con nhúc nhích thì giật bắn người. . Ngay cả Mạnh Kỳ Yến vừa chạy về, sắc mặt anh sa sầm xuống, cảnh giác cực độ. Khóe miệng và ánh mắt Khương Tử Nhiễm lóe lên vẻ âm ngoan. Dù lần này không thể nổi tiếng, nếu ba gã tội phạm này giúp cô ta xử lý Khương Thất Ngư cũng là điều tốt! Vậy sẽ không ai cướp đồ của cô ta nữa! Sau đó, mọi người nhìn thấy ba gã cao to cúi người, nhấc đòn gánh và thùng phân lên, cung kính hỏi: "Được rồi, bể phân ở đâu?" Mọi người: "..." —[Khoảnh khắc thấy ba gã cao to kia gánh thùng phân lên, não tôi như bị teo lại!] —[Không thể không nói, việc gánh thùng phân khiến ba người họ trông giản dị đi nhiều. ] —[Tôi gọi đây là 'Khương Thất Ngư cải tạo gã to con!'] Ba gã nghĩ rất đơn giản, chỉ là gánh phân thôi mà. Chỉ cần đại sư giúp họ hóa giải tai họa đổ máu, bắt họ ăn phân còn được! Khương Thất Ngư không biết bể phân ở đâu, hỏi lão Vương: "Bể phân ở đâu?" Ánh mắt ba gã to con bèn đổ dồn về phía lão Vương. Lão Vương rùng mình, phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, chỉ về phía xa: "Bể phân ở đằng kia." Ba gã to con hỏi Khương Thất Ngư: "Đại sư ơi, chúng tôi đi đây. À phải rồi, mấy người kia cầm máy quay làm gì thế?" Đại ca của họ đã dặn dò phải làm việc cẩn thận khi ra ngoài. Khương Thất Ngư cười, tiến lại gần họ, nhỏ giọng nói: "Ghi lại hình ảnh cần cù, chất phác của các anh, rồi để tôi làm thành một cuốn băng đốt cho Bồ Đề Lão Tổ, tai họa đổ máu của các anh có thể được hóa giải." Ba gã không học nhiều, nhưng lại rất thông minh. Nhị Áp hỏi: "Còn mấy người làm việc kia thì sao?" Khương Thất Ngư vô cùng thần bí, hạ giọng nhỏ hơn trước: "Cũng như các anh vậy, hóa giải tai họa! Đừng nói chuyện với họ, sẽ bị lây xui xẻo!" Đại Áp híp mắt, gật đầu: "Chúng tôi gánh càng nhiều, hiệu quả càng tốt phải không?" Khương Thất Ngư gật đầu: "Đương nhiên rồi!" Đại Áp vui vẻ: "Có phải giống như tích công đức không? Vậy phân trong thôn hôm nay ba người chúng tôi bao hết!" Khương Thất Ngư hài lòng vỗ vai Đại Áp: "Không hổ là anh cả, hiểu biết nhiều! Ngộ tính cũng rất cao!" Đại Áp gãi đầu ngượng ngùng: "Đương nhiên, từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ thông minh nhất vùng rồi." Đại sư Ngô khen gã kìa! Nhị Áp và Tam Áp hơi ghen tị, thầm hạ quyết tâm gánh nhiều hơn để đại sư thấy được sự cố gắng của họ. Ba gã cao to như nhận được nhiệm vụ vinh quang gì đó, hiên ngang lẫm liệt bước tới bể phân! Khí thế mạnh mẽ oai phong không thua kém gì ra trận đánh giặc! Khương Thất Ngư vẫn ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, thấy Mạnh Kỳ Yến quay lại, giao cho anh một nhiệm vụ: "Anh ở đây tính toán lượng công việc của ba người họ giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi anh." Mạnh Kỳ Yến gật đầu, lấy một gói khăn ướt từ trong túi ra đưa cho Khương Thất Ngư: "Em lau tay." Khương Thất Ngư: "..." Cô cảm thấy tay mình không bẩn, nhưng vẫn nhận lấy: "Vậy giao cho anh đó, tôi ăn no buồn ngủ, về lều nghỉ một lát đây." —[Ôi, không phải chỉ vỗ vai anh chàng kia một chút thôi sao? Nhìn bé Mạnh ghen kìa. ] —[Ăn no, buồn ngủ, về lều nghỉ, câu này đả kích các khách mời khác bao nhiêu lần nhỉ?] —[Khương Ngô phải về ngủ? Ha ha ha ai hiểu thấu được nụ cười của tôi? Tôi đã tưởng tượng ra được vẻ mặt của đạo diễn tiết sớm rồi!] —[Tần Tạ làm đạo diễn thì cao ngạo, nhưng gặp được Khương Ngô thì sinh tử khó đoán. ] —[Ba gã cao to: Gia đình thân yêu, nào ai hiểu thấu? Ra ngoài ăn bát súp cay mà cũng bị bắt làm việc nặng!] —[Mà sao ba gã to con này lại nghe lời Khương Thất Ngư thế nhỉ?] Câu hỏi này đã được định sẵn không có lời giải. Khương Tử Nhiễm ngẩn ngơ, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Tần Tạ cũng suy nghĩ mãi mà không hiểu tại sao. Anh ta tưởng rằng quy tắc của mình không có lỗ hổng. Nhưng không ngờ đâu đâu cũng có lỗ hổng! Bạn nói anh ta có thể nói để ba gã kia gánh phân giùm thì không tính? Thế hôm qua có người giúp Dương Thư Phàm và Khương Tử Nhiễm đào đất thì sao? Khương Thất Ngư sẽ không tìm anh ta gây sự à? Vả lại, anh cũng sợ lắm chứ! Ba tên này chỉ nghe lời Khương Thất Ngư thôi, cứng đối cứng không phải cách hay! Tần Tạ tức đến độ ăn không vô. Nhưng phó đạo diễn lại nhìn máy quay cười hì hì, mắt sáng như sao. Tần Tạ bực bội: "Anh vui gì thế?" Phó đạo diễn: "Khà khà, lúc ảnh đế Mạnh đưa khăn ướt cho cô giáo Ngô có chạm vào tay cô ấy!" Tần Tạ: "..." Sớm muộn gì phó đạo diễn này cũng bị anh ta đuổi! Lúc này, mấy cảnh sát đang xem livestream: "..." Khương Tứ Hải nhíu mày: "Đội trưởng, ông có chắc ba người này là tội phạm giết người bị truy nã không?" Đội trưởng cũng nhìn thấy livestream trên điện thoại, thoáng chốc cứng họng. Một lúc lâu sau, ông ấy gãi mũi: "Có lẽ trong những năm tháng trốn chạy, ba gã tội phạm này đã đâm vào đâu nên bị hỏng não rồi." Nam Hoan thì không kìm được hưng phấn: "Cô giáo Ngô chính là thần tượng của tôi!" Khương Thất Ngư đi về phía lều, người quay phim cũng theo sau. Với thể lực của Đại Áp, Nhị Áp và Tam Áp, Khương Thất Ngư nghĩ bữa trưa và bữa tối của mình sẽ rất ngon. Vì thế tâm trạng của cô cực kỳ vui vẻ Dọc đường về lều đều ngân nga ca hát. "Mình sắp phát tài! Mình sắp phát tài-" Nhưng mà, khi cô tung tăng nhảy nhót về bên dòng suối nhỏ, sắc mặt khựng lại. Bởi vì cô phát hiện bên suối không có gì, chỉ có đống tro khi nướng ngô tối qua. Cô mở to mắt, ngay giây sau nhắm hai mắt lại: "Thức dậy sai cách nên mới thấy lều trại mọc chân chạy mất đây mà." Nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, trước mặt vẫn không có cái lều nào. Khương Thất Ngư hiểu ra điều gì, giận đến nghiến răng. Cô nhìn chằm chằm vào máy quay, siết nắm tay hét lớn: "Đạo diễn tiết sớm! Trả lều lại cho tôi!!!"