Chương 33

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

A Phù 26-07-2025 20:43:20

Thím Lâm giận dữ nói, tay đập lên cửa "bốp bốp", nhưng bên trong vẫn không có phản hồi. Lúc này, Tần Tinh Nguyệt thực sự không có ở nhà. Cô đã xuống tầng hai, đi ra ngoài qua cửa sổ hành lang, đạp trên lớp tuyết dày để rời đi. Cô mặc trang bị kín mít từ đầu đến chân: trên đầu đội mũ dày, dưới chân đi giày tuyết, bên trong mặc đồ giữ nhiệt, lưng dán thêm miếng sưởi ấm, bên ngoài khoác chiếc áo lông dài trùm kín đến chân. Tuyết tạm thời đã ngừng rơi, nhưng mặt đường đã đóng băng. Tần Tinh Nguyệt đi trên con đường đầy tuyết, bước chân linh hoạt, không hề gặp khó khăn gì. Sống trong tận thế nhiều năm, cô đã quen với việc di chuyển trong môi trường khắc nghiệt này, sẽ không xuất hiện tình trạng khó thở hay khó thích nghi. Trong thời điểm như thế này, trên đường vẫn có người đi lại. Một số cặp đôi trẻ tuổi hoặc nhóm bạn bè đang nô đùa trong tuyết, như thể đang chào mừng trận tuyết lớn này. Mùa đông ở Hải Thị trước đây hiếm khi có tuyết rơi, nhiều đứa trẻ lớn lên chỉ được nhìn thấy tuyết qua mạng. Giờ đây, có một trận tuyết lớn như thế này, không biết đã khiến chúng phấn khích đến mức nào. Mặc dù bản tin thời sự hôm nay nói rằng trận tuyết này đã khiến không ít người thiệt mạng, nhưng khi tuyết vừa tạm ngừng rơi, mọi người lại nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Vì tai họa chưa giáng xuống đầu mình, họ không bận tâm quá nhiều, lại bắt đầu vui chơi như cũ. "Người đẹp, trời tuyết lớn thế này mà lại đi một mình à? Có muốn chơi cùng bọn anh không?" Việc Tần Tinh Nguyệt đi một mình trên đường rất dễ thu hút sự chú ý. Hai gã đàn ông đi tới, chặn đường cô lại. Tần Tinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn họ: "Tôi chỉ thích chơi trò sinh tử, hai người có muốn thử không?" Trong đêm tối, lời nói của cô khiến hai gã đàn ông nổi cả da gà. Nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười của cô, họ lại cảm thấy có một sự quỷ dị khó tả. Cả hai vốn chỉ là có chút háo sắc nhưng lại không có gan lớn. Giờ phút này, ý định xấu xa trong lòng họ đã bay sạch. "Hóa ra là một kẻ điên, đi đi đi!" Hai tên vừa kéo vừa đẩy nhau, không thèm liếc nhìn Tần Tinh Nguyệt thêm lần nào, vội vã rời đi theo hướng khác. "Đồ nhát gan! Xem như các người may mắn đấy!" Tần Tinh Nguyệt cười nhạt, thu lại con dao găm lộ ra từ ống tay áo, rồi tiếp tục đi về hướng khác. ... Ở một nơi vắng người, cô lấy chiếc mô tô trượt tuyết từ không gian của mình ra, sau đó lái xe hướng về phía biệt thự nhà họ Tần. Không gian của cô có thể di chuyển, nhưng chỉ là trong phạm vi ngắn. Dạng di chuyển này thích hợp cho các cuộc tập kích bất ngờ, nhưng để đi đường dài thì lại chậm, không hiệu quả bằng phương tiện giao thông. Những ngày qua, thông qua mối quan hệ với ông Trần, cô đã mua được không ít công cụ thích hợp để đối phó với đủ loại môi trường. Nhiệt độ âm hơn ba mươi độ, cô lái xe băng qua lớp tuyết dày, gió lạnh rít gào bên tai, táp vào mặt đến mức đau rát. Dù đã đeo mặt nạ giữ ấm, phần da lộ ra vẫn bị lạnh cóng. Thế nhưng, Tần Tinh Nguyệt không cảm thấy khổ sở chút nào. Ngược lại, ánh mắt cô tràn đầy hứng khởi, tốc độ xe ngày càng nhanh hơn, như thể đang vui sướng hét lên... Tận thế, cuối cùng cũng đến rồi! Cô không thể phủ nhận rằng, trong lòng cô thực sự có một chút mong chờ đối với thời đại tận thế này. Đã quen với những năm tháng sinh tồn đầy tranh đoạt, quy tắc xã hội rối loạn, cô đã không còn cách nào để trở lại làm một người bình thường nữa. Luật chơi của tận thế phù hợp với cô hơn. Trước đây cô từng nói sẽ dành tặng Tần Vũ Dao một món quà lớn. Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể trao nó cho cô ta rồi. Cô biết, trong kiếp trước, khi tận thế vừa bùng nổ, bản thân cô đã phải chịu vô vàn khổ cực, trong khi Tần Vũ Dao lại sống rất tốt nhờ sự hậu thuẫn của gia tộc họ Tần. Nhưng ở kiếp này, cô sẽ để cô ta nếm trải những gian khổ ấy. Chiếc xe dừng lại bên ngoài biệt thự nhà họ Tần. Cô đưa cả người lẫn xe vào không gian, lặng lẽ lẻn vào trong. ...