Tô Thiều Đường không thể chịu đựng việc người khác khi dễ người của nàng, với vẻ đẹp dịu dàng, nàng nhìn về phía Quân Dương công chúa, ngắt lời nàng ấy đang định nói: "Công chúa, trong thiệp mời đã nói rằng chúng ta đến đây để xem sự náo nhiệt, sao còn chưa bắt đầu?"
Quân Dương công chúa ngưng lại, không ngờ Tô Thiều Đường không những không tránh né nàng ấy, mà lại có thái độ thản nhiên, như thể không biết nàng ấy ái mộ Thẩm Ngọc Án.
Kể từ khi Thẩm Ngọc Án kết hôn, thời gian qua nàng ấy luôn nghe mọi người khuyên nàng ấy hãy bình tâm, hoặc nói Tô Thiều Đường chỉ là nhờ vào Hoàng Hậu, nhìn bề ngoài thì khuyên nhủ, nhưng rõ ràng là có ý chế giễu, biết rõ trong lòng nàng ấy để tâm nhưng vẫn phải nhắc đến trước mặt nàng ấy.
Cho đến hiện tại, nàng ấy nghe thấy mọi người an ủi lại ngày lập tức cảm thấy phiền phức.
Nàng ấy đã tưởng tượng ra thái độ của Tô Thiều Đường sau khi kết hôn sẽ là e dè, tránh né hoặc khoe khoang, nhưng hoàn toàn không ngờ nàng lại có thái độ như vậy, không hề coi trọng những chuyện này.
Không thể không nói, thái độ này lại khiến Quân Dương công chúa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tâm trạng vui vẻ, nàng ấy cũng không muốn so đo với những ý nghĩ nhỏ nhặt của Thẩm Ngọc Hối.
Quân Dương công chúa nhìn Tô Thiều Đường, thấy tỳ nữ của nàng đang giúp nàng lọc trà, trong lòng dấy lên một cảm xúc không rõ ràng: "Ngươi thật khó tính."
Tô Thiều Đường không đáp lại, nàng có đủ tư cách để khó tính, không phải rất bình thường sao?
Hơn nữa, Tô Thiều Đường cảm thấy Quân Dương công chúa có chút phiền phức, dưới sân, Thẩm Ngọc Hối và những người khác đều đã vào sân, nàng không quay đầu lại mà nói: "Bắt đầu đá cầu rồi, công chúa đừng nói nữa."
Nàng nói với giọng điệu kiều khí, khó mà phân biệt được đó là oán giận hay là làm nũng. Quân Dương công chúa cảm thấy nghẹn lại, tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái. Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám ghét bỏ nàng ấy.
Bất quá, Quân Dương công chúa chỉ liếc nhìn Tô Thiều Đường thêm một lần nữa.
Hôm nay trời thực nóng, mồ hôi lăn dài trên trán nàng ấy, khiến khuôn mặt trang điểm cũng có phần xuống sắc, nhưng Tô Thiều Đường lại không hề có chút thay đổi nào trên gương mặt xinh đẹp. Nàng ấy tự hỏi, làm sao mà Tô Thiều Đường vẫn có thể giữ được vẻ đẹp hoàn hảo như vậy giữa cái nóng oi ả này?
Quân Dương công chúa muốn hỏi, nhưng tâm trí của Tô Thiều Đường đang ở chỗ đá cầu, lại nhớ đến việc Tô Thiều Đường vừa rồi chê nàng ấy nói nhiều, nàng ấy nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể giữ ấm ức trong lòng.
Khi Tô Thiều Đường đang chăm chú thưởng thức đá cầu, tại phủ An Bá Hầu.
Thường quản gia đang dỡ hành lý của Hầu gia, Thẩm Ngọc Án đợi một lúc, không thấy động tĩnh trong phủ, hắn rảnh miệng để ý hỏi: "Phu nhân đâu?"
"Phu nhân và tiểu công tử đi đến phủ Quân Dương công chúa rồi."
Thẩm Ngọc Án vừa định bước vào phủ thì dừng lại, quay đầu, hỏi một cách bình thản: "Đi đến phủ Công Chúa làm gì?"
"Quân Dương công chúa tổ chức tiệc đá cầu, đặc biệt mời phu nhân và tiểu công tử."
Thẩm Ngọc Án nhíu mày, không biết đang nghĩ gì. Hắn không vào phủ nữa, mà quay người đi ra ngoài, Thường quản gia ngạc nhiên: "Hầu gia mới trở về, mà đã muốn đi đâu vậy?"
Tùng Tinh đoán được điều gì đó, vội vàng dẫn ngựa theo sau, đồng thời đáp với Thường quản gia: "Hầu gia đi đón phu nhân về phủ đó!"
Hắn vừa nói xong, không để ý đến Vân An Nhiên vừa xuống xe ngựa, mà nghe thấy điều này, sắc mặt của Vân An Nhiên lập tức thay đổi.