Lâm Tri Ngư đã thấy quá nhiều cảnh tượng như vậy, kiểu điển hình của học sinh dốt oán trách học bá.
Yến Cẩn khẽ gật đầu, ánh mắt đầy hâm mộ: "Tống công tử, nếu tại hạ có được gia thế như ngươi, nhất định sẽ trân trọng hơn gấp ngàn lần."
Rồi quay đầu nhìn sang Lâm Tri Ngư, ánh mắt chân thành: "Ta biết ta không giàu có như người khác, nhưng lòng ta với việc học là tuyệt đối thành thật."
Lâm Tri Ngư: "..."
Thật sự không cần đâu, cảnh chàng rút cả xấp ngân phiếu to từ tay áo hôm đó nàng vẫn còn nhớ như in.
Lúc này nàng quả thực là một người phối hợp hoàn hảo, phản diện nói gì nàng ừ cái đó.
Yến Cẩn được nàng tán đồng, liền quay sang nhìn Tống Dụ, nét mặt đầy áy náy nói: "Tống công tử, xin lỗi, tại hạ cũng không cố ý, nếu sớm biết huynh lại để tâm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đến tìm Tống lão gia, huynh đừng trách Tống lão gia, tất cả đều là tại ta suy nghĩ không chu toàn."
Lâm Tri Ngư thầm thêm nhãn "trà xanh" vào thiết lập thư sinh của phản diện.
Tống Dụ nhìn ánh mắt chỉ trích xung quanh, mặt đỏ bừng vì tức,"Ngươi là cố ý!"
Yến Cẩn mặt đầy vẻ vô tội, như thể không hiểu hắn đang nói gì.
Tống Dụ: "..."
Gần đây hắn đã bị những lời lẽ đá xéo của Khương Lục chọc đến phát ngán, hắn đã đuổi tiểu nha hoàn mà trước đây hắn thích nhất đi làm việc nặng giặt đồ, chỉ vì cách nói chuyện của nàng ta và Khương Lục giống nhau như đúc.
Tiếc là phụ thân hắn lại rất thích kiểu như Khương Lục.
Nghĩ đến trước đây mình cũng từng ưa thích kiểu đó, hắn liền hối hận không thôi, hận đến mức muốn bóp chết chính mình.
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên xôn xao, Lâm Tri Ngư nhìn qua, thấy một người đàn ông trung niên mặc y phục gấm sang trọng vội vã chạy đến, thở hổn hển. Ông ta có thân hình hơi thấp béo, gương mặt trông rất hiền hòa.
Tống Dụ co rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, kết hợp phản ứng của mọi người xung quanh...
Không nghi ngờ gì nữa, vị này chính là phụ thân của Tống Dụ, Tống Chấn Hưng.
Tống Chấn Hưng bước tới, chuẩn xác túm lấy tai của Tống Dụ, nét mặt đầy vẻ giận dữ nói: "Con lại đang làm cái gì đấy hả?"
"Con... con đang tản bộ ở đây thôi."
Phụ thân hắn càng túm mạnh hơn.
Tống Dụ hất tay áo một cách mạnh mẽ, bắt đầu tưởng tượng giá như cũng có thể lôi ra một cuốn sách nào đó thì tốt biết mấy.
Tống Chấn Hưng nhìn bộ dáng chẳng ra gì của hắn thì càng tức giận, trực tiếp xách Tống Dụ ra khỏi đám đông.