Đây là thói quen của cô từ khi còn nhỏ.
Ngày nào cô cũng phải bói một quẻ.
Sở Thiên Lê không cần sử dụng trận bài để luận giải, cô thuận tay lấy ra mấy lá bài, mở từng lá trên mặt bàn ra, còn chưa đọc xong đã nói: "Xui xẻo quá." Đáp án này vẫn luôn không đổi.
Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, hết thảy đều chú trọng thời điểm, nhưng cô không biết khi nào mới chờ được cơ hội đến.
Trên bàn ăn, Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm ngồi đối diện nhau ăn sáng, lát nữa sẽ đến trường.
Sở Thiên Lê liếc trộm Hạ Thời Sâm, vừa nhai bánh bao hấp vừa nhắc nhở cậu ấy: "Kiếm tiền."
Hạ Thời Sâm im lặng ngồi ăn cơm.
Thấy cậu ấy không có phản ứng, Sở Thiên Lê lập tức bắt đầu niệm chú: "Kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền..."
"Im đi, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện." Sắc mặt Hạ Thời Sâm lập tức trầm xuống, mới sáng ra huyết áp đã tăng cao, tức giận nói: "Hơn nữa, công việc chính của học sinh là học tập, đừng có mà lúc nào cũng chăm chăm vào lợi ích nhỏ nữa."
Sở Thiên Lê: "Nhà chúng ta làm về mạng đó, bây giờ anh nên thích ứng với 996 đi."
Hạ Thời Sâm: "..." Nghe đi, đây là tiếng người sao?
Hiện tại Hạ Thời Sâm không muốn nói chuyện với Sở Thiên Lê, cậu ấy dùng ngày hôm qua để sửa chữa thế giới quan tan vỡ của mình, nói thật, lúc này cậu ấy không chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa. Giống hệt như sự xuất hiện của quỷ quái linh dị trong tiểu thuyết, nếu không có cảnh báo năng lượng cao phía trước, thì tất cả người đọc đều sẽ phải chậm lại.
Hạ Thời Sâm không có ý định hỏi gì Sở Thiên Lê, cậu ấy cần một khoảng thời gian để tiêu hóa tin tức chấn động này.
Trong lớp, Sở Thiên Lê trải qua sự yên bình hiếm có, Hạ Thời Sâm coi cô như người vô hình, tạm thời không quan tâm đến hành vi ngủ trong lớp của cô. Đàm Mộ Tinh cảm thấy khá ngạc nhiên: "Tớ cứ thấy quan hệ của cậu và Hạ Thời Sâm có gì đó thay đổi rồi."
Sở Thiên Lê: "Tớ đoán anh ấy bây giờ giống như Muggle lần đầu tiên nhìn thấy ma pháp trong Harry Potter vậy."
Đàm Mộ Tinh cười khổ: "Hạ Thời Sâm được coi là Muggle sao?" Khâu Tình Không hưng phấn chạy tới, chào người bạn cùng lớp ngồi trước Sở Thiên Lê, sau đó chiếm chỗ của đối phương, ngồi cùng bàn với Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, kích động nói: "Tớ đến bái sư!"
Sở Thiên Lê bình tĩnh trả lời: "A, tớ đã xem qua tử vi của cậu, quả thật rất phù hợp học những thứ này."
Đàm Mộ Tinh nghi ngờ hỏi: "Bái sư?"
Khâu Tình Không cực kỳ hưng phấn: "Đúng vậy, tớ xem rất nhiều video trên mạng cũng không chuẩn như thế, cho nên tớ muốn tới tìm thầy học tập." Khâu Tình Không vẫn luôn có hứng thú với thuyết huyền bí, nhưng thầy bói trên mạng vừa nhiều vừa hỗn tạp. Cô ấy phát hiện ra thực lực đáng kinh ngạc của Sở Thiên Lê, cho nên lập tức quyết định bái sư học tập.
Sở Thiên Lê chậm rãi nói: "Mặc dù tớ đã hứa dạy cậu, nhưng cậu không cần gọi tớ là cô giáo đâu, tớ chỉ có thể cung cấp kinh nghiệm cá nhân, còn luận giải như thế nào là phụ thuộc vào cậu."
Mỗi thầy bói đều có phong cách giải đoán riêng, cũng có nghĩa là, ngay cả bói toán cũng có tính cá nhân.
"Vậy cũng được tính là giáo viên mà, bây giờ chúng ta sẽ học gì đây?" Khâu Tình Không hai mắt sáng lên, nói: "Ô, tớ có phải nên đóng học phí trước không? Mấy khóa học trên mạng cũng còn thu phí mà..."