Chương 37: Không phải chứ, chỉ một cây xúc xích nướng thôi, mà đã chiều hư cái mồm hả? (4)

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Miên Hoa Thảng 11-12-2024 08:25:44

Cô tìm một chiếc ghế đá trống rồi ngồi xuống, nắng đầu xuân thật ấm áp và dễ chịu. Cô ăn kem, thỉnh thoảng lại véo vài mẩu bánh mì nhỏ cho bồ câu ăn. Nhìn thấy chúng tràn vào mổ, cô biết rằng mình đã cho ăn rất nhiều. Lũ bồ câu ăn uống no say liền có thể vỗ cánh bay đi, có thể ăn mà không cần phải làm việc, có thể bay nhảy tùy ý. Cuộc sống đơn giản là tự do như vậy. Ngoài sự ghen tị, cô cũng có chút khó chịu. Việc cho bồ câu ăn không làm cô bớt căng thẳng, mà chỉ làm tăng thêm chướng ngại cho người không có gì như cô đây. Cuộc sống của cô còn không tố bằng một con chim, vui làm sao được? Cô lắc đầu thở dài, cất đi chỗ bánh mì còn thừa, giữ lại cho riêng mình. Đàn bồ câu còn sung túc hơn cô rất nhiều. Cô đứng dậy, tiếp tục đi sâu hơn vào công viên, xem mọi người chơi cờ, chơi mạt chược, sau đó đến ao cho cá ăn một lúc, hơn hai tiếng trôi qua nhanh chóng. Ngay khi báo thức reo lên, cô lập tức đứng dậy, đi bộ trở về, không dám trì hoãn một phút giây nào. Phố ăn vặt vào thời điểm này. Một người đàn ông trung niên mập mạp đang lao tới chiếc xe bán đồ ăn màu hồng phấn, đó chính là ông bố của nhà ba người trước đó. Ngay khi tan sở, anh ấy lái xe thẳng đến phố ăn vặt, đỗ xe rồi đi thẳng tới đích đến, không dám chậm trễ một bước. Đừng trách anh ấy sao lại vội vàng như vậy, bởi anh ấy thật sự muốn ăn thêm một cây xúc xích nướng nữa. Để không bị vợ nghi ngờ, anh ấy phải về nhà đúng giờ như thường lệ, nhưng thật không may, anh ấy phải đi đường vòng từ cơ quan đến đây. Muốn về nhà đúng giờ, anh ấy phải đi tốc độ nhanh nhất, may mắn vì giá xúc xích nướng quá cao nên không có ai xếp hàng, bằng không nếu về muộn thì anh ấy sẽ phải nói dối và dỗ dành vợ mình. Thực ra anh ấy không muốn nói dối vợ mình, nhưng cô ấy rất chi li trong chuyện tiền bạc, cô ấy tuyệt đối không cho phép anh ấy ăn xúc xích nướng 20 tệ mỗi ngày, cho nên anh ấy chỉ có thể lén lút ăn. Anh ấy thầm xin lỗi vợ trong lòng rồi bắt đầu bước nhanh hơn. Nghĩ đến hương vị của xúc xích nướng, nước miếng trong miệng cứ ứa ra, hận không thể bay thẳng đến xe bán đồ ăn để ăn một phát hết 9/10 cây xúc xích cho bõ cơn thèm. Tuy nhiên, khi anh ấy hào hứng đến nơi, nhìn thấy cửa gian hàng đang đóng kín thì cả người vỡ vụn. Người đâu rồi?! Giữa ban ngày ban mặt như thế, không buôn bán mà lại chạy đi đâu vậy? Anh ấy nhìn quầy hàng bên cạnh, lịch sự hỏi: "Xin hỏi, cô gái bán xúc xích nướng ở đâu rồi?" Người phụ nữ nhìn đồng hồ rồi trả lời: "Cô đi nghỉ ngơi rồi. Tôi nghe nói cô ấy nói đến 6 giờ sẽ mở cửa lại." Khóe miệng người đàn ông giật giật. Cô bạn nhỏ này, vì bắt đầu kinh doanh tự do nên muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ mà không thèm để ý đến khách hàng chút nào, cho dù đồ ăn ngon nhưng cũng không thể tùy ý như vậy chứ!