Chương 39: Tạ tổng đến rồi sao?

Nghe Lời Mẹ Hào Môn Thì Sao Chứ?!

Bạch Đào Cửu 08-04-2025 11:57:33

Nhìn vào gương, Sầm Mộng nở nụ cười nhẹ. Người phụ nữ trong gương đã lấy lại diện mạo chỉn chu với vẻ đẹp dịu dàng, không hề tạo cảm giác áp lực cho người đối diện. Không sao, Ninh Dụ Huyên có thể tỏa sáng hôm nay nhưng điều đó chỉ là tạm thời, cô ta tự nhủ. Bởi vì Sầm Mộng có được thứ mà Ninh Dụ Huyên khao khát nhưng mãi mãi không có được, đó là tình yêu chân thành của Cố Vân Hạo. Ông cụ Cố tuổi đã cao, còn có thể trụ bao lâu? Chỉ cần cô ta giữ vững trái tim của Cố Vân Hạo, Ninh Dụ Huyên càng leo cao thì khi rơi xuống sẽ càng đau đớn. Sầm Mộng lấy lại sự tự tin, bước ra khỏi phòng vệ sinh đi về phía góc phòng tiệc, nơi đã hẹn với Cố Vân Hạo. Thấy cô ta xuất hiện, Cố Vân Hạo dẫn cô ta qua hành lang vào một ban công nhỏ, vắng vẻ. "Mộng Mộng, nghe anh nói..."... Vài phút sau, Sầm Mộng quay lại hội trường. Từ khu vực cửa vào, một làn sóng xôn xao lan ra. Vài người xung quanh nhìn về phía đó, có người khẽ thốt lên: "Đó là... Tạ Chấp Nghiên, Tạ tổng đến rồi sao?" Người khác cũng ngạc nhiên: "Có vẻ đúng là anh ấy... Chẳng phải nói nhà họ Tạ đã bảo anh ấy bận nên cử người khác đến chúc thọ thay sao?" "Không rõ nữa, đi thôi, chúng ta cũng qua chào Tạ tổng một tiếng. Thật may mắn hôm nay lại có cơ hội gặp anh ấy." Cái tên Tạ Chấp Nghiên đã sớm nổi tiếng khắp nơi, đương nhiên Sầm Mộng cũng từng nghe qua. Cũng là thế hệ kế cận nắm quyền, trong khi nhà họ Cố tranh chấp lẫn nhau, quyền lực lọt vào tay Cố Vân Hạo gần như chẳng có bao nhiêu. Nhưng Tạ Chấp Nghiên lại đã là người thực sự điều hành nhà họ Tạ, tuy ở thế hệ ngang hàng với Cố Vân Hạo nhưng vị thế của anh vượt xa đối phương. Trong cùng độ tuổi, không ai khác ngoài Tạ Chấp Nghiên đạt đến vị trí cao nhất trong một tập đoàn lớn. Tạ Chấp Nghiên... lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ này sao? Tim Sầm Mộng đập mạnh. Cô ta theo sát những người vừa nói chuyện, gần như quên cả việc Cố Vân Hạo dặn dò trước đó. Người đàn ông với khí chất vượt trội được đám đông vây quanh, bước vào hội trường. Ông cụ Cố đang ở trên lầu, không thể ra đón tiếp ngay lập tức. Có người hỏi: "Tạ tổng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"... Ninh Dụ Huyên nghe nói Tạ Chấp Nghiên đến khi đang ở phòng khách nhỏ tầng hai của căn nhà cũ. Sau buổi lễ chính thức, ông cụ Cố được mọi người vây quanh chúc rượu mừng thọ. Đến đúng 2 giờ 15 phút, ông cụ viện cớ mệt mỏi để rời đi, sau đó bảo quản gia gọi Ninh Dụ Huyên lên phòng khách nhỏ trên tầng hai. Thấy Ninh Dụ Huyên đến, ông cụ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu: "Dụ Huyên, lại đây ngồi." Ông cụ Cố đã quen giữ vị trí cao, khí chất toát ra dễ dàng kiểm soát. Lúc này ông mang vẻ hiền hòa, trông giống một cụ ông từ tốn, nhân hậu. Ninh Dụ Huyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông cụ. Ông cụ nhấp một ngụm trà, như vô tình trò chuyện: "Đã một tháng không gặp, người nhà cháu vẫn ổn chứ?" Ninh Dụ Huyên gật đầu: "Họ vẫn khỏe. Tuần sau bố con còn phải ra Bắc Thành công tác." Ông cụ cười khẽ: "Ừ, Viễn Phong có nói với ta rằng nó muốn đến tận nơi để chúc thọ ta. Nếu ta không già rồi, nhất định phải uống thêm vài ly với nó."