Mặc dù cảm động, nhưng Mộ Dung Thiên nhanh chóng phát sầu.
"Sư phụ, biểu ca Vương Hổ của Trương Sơn kia là người của Chấp Pháp đường, đã là Khí Hải cảnh trung kỳ, người..."
Mắt hắn mang theo ý thăm dò.
"Khí Hải trung kỳ?"
Thẩm An Tại nhíu mày lại, thẻ tiêu hao Phất Vân chưởng thuộc Khí Hải cảnh, khi dễ Đoán Thể cảnh còn được.
Nếu đánh với một gã Khí Hải cảnh trung kỳ, chỉ sợ không đủ nhìn, huống chi chỉ còn lại bốn tấm, trước mắt cứ dùng một tấm thiếu một tấm.
"Không sợ, hắn chỉ là đệ tử Chấp Pháp đường, chẳng lẽ còn dám khiêu chiến với phong chủ ta sao?"
Hắn hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lúc này, tác dụng của thân phận liền hiển hiện ra, đánh không lại còn có thể dùng thân phận để ép người.
Nếu chuyện phạm thượng mà truyền ra ngoài, khẳng định cao tầng trong tông môn sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Mộ Dung Thiên có chút do dự nói: "Vương Hổ là đệ tử thân truyền của đường chủ Chấp Pháp đường, thân phận và địa vị của đường chủ... cao hơn sư phụ ngài."
"Khục khục... Đồ nhi, lần sau nên nói hết mọi chuyện trong một lần nhé."
Thẩm An Tại ho khan vài tiếng che giấu lúng túng, cau mày, lần này sợ là có chút khó giải quyết.
Thanh Vân phong của hắn hôm nay chẳng qua chỉ là một ngọn núi bình thường thuộc Linh Phù sơn mà thôi, cũng không phải ngũ phong, so ra kém Chấp Pháp đường, một trong ngũ phong nhị đường.
Trong Linh Phù sơn, ngũ phong có địa vị cao nhất, nhị đường thứ hai, sau đó mới đến các ngọn núi khác.
Đường chủ Chấp Pháp đường Lý Nham là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, kém chút nữa đã có thể tiến vào trung tam cảnh.
Nhất Kiếm Khai Thiên Môn là thẻ kỹ năng tiêu hao, chưa đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không thể sử dụng.
Suy tư, Thẩm An Tại lại bắt đầu đau đầu.
Đánh lại đánh không lại, so thân phận cũng không được, phen này nên làm thế nào cho phải?
Tìm trợ thủ?
Người không sợ Lý Nham, ít nhất cũng phải tìm phong chủ thuộc ngũ phong ra mặt mới được.
Nhưng bọn họ đều là cường giả Địa Linh cảnh, ngày thường mỗi người đều rất bận rộn, hơn nữa quan hệ của mình và bọn họ cũng không tốt đến mức đó.
Người duy nhất có tính tình bình dị gần gũi, chính là Phong chủ Liễu Vân Thấm Thanh Loan phong.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nguyên chủ của thân thể Thẩm An Tại trước kia không biết điều mà sống chết theo đuổi, canh giữ hơn mười ngày tại Thanh Loan phong.
Cuối cùng làm Liễu Vân Thấm cũng không chịu được, ra mặt đá Thẩm An Tại về Thanh Vân phong, còn cảnh cáo, người Thanh Vân phong hắn còn dám đến Thanh Loan phong quấy rối thì sẽ chặt củ cải.
Vì vậy, tìm nàng hỗ trợ là không có khả năng.
Thẩm An Tại xoa xoa đầu.
Không được thì đi tìm chưởng môn, dù hắn có phải khóc rơi tròng mắt thì cũng không thể để Mộ Dung Thiên bị đuổi đi, cùng lắm hắn lại bán thảm chuyện những đệ tử Thanh Vân phong chết trận trước kia!
Tuy rằng mấy năm nay Chưởng môn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, một mực bán thảm sẽ khiến người ta phiền chán, nhưng dường như đây là biện pháp khả dụng duy nhất.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm An Tại lại âm thầm gật đầu.
"Sư phụ, đêm qua người... có phải vụng trộm thoa son không?"
Đang lúc hắn chuẩn bị lên đường khóc lóc cầu xin Chưởng môn, Mộ Dung Thiên ở bên cạnh nhìn hắn một hồi lâu, mới do dự nhỏ giọng hỏi.
"Thoa son?"
Thẩm An Tại sửng sốt, sau đó sắc mặt giận dữ: "Ngươi đá xéo ta giống nữ?"
"Không không không!"
Mộ Dung Thiên liên tục xua tay giải thích: "Xem ra sư phụ đã trẻ hơn trước kia rất nhiều, ngoại trừ tóc bạc ra thì hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của ba mươi tuổi."
"Hả?"
Nghe hắn nói lời này, Thẩm An Tại lại đột nhiên kịp phản ứng.
Đậu má!
Mình lại quên mất chuyện này, không phải trong tay còn hai viên Trú Nhan đan sao!
Nữ nhân để ý nhất cái gì?
Bề ngoài!
Liễu Vân Thấm năm nay tựa hồ cũng hai mươi bảy, qua ba năm nữa sẽ không còn trẻ nữa, sẽ dần dần hiển lộ phong thái phụ nhân.
Không có nữ nhân không biết lo lắng cho dung mạo của mình, không có nữ nhân chịu trơ mắt nhìn dung nhan bản thân dần dần già nua.
Không vào thượng tam cảnh, cuối cùng vẫn chỉ là phàm thai, không cách nào đảo ngược già yếu.
Mà Liễu Vân Thấm nhiều năm say mê tu luyện, cũng không chú trọng bảo dưỡng.
Tại thời khắc khẩn cấp như thế này, chẳng phải tác dụng của Trú Nhan đan đã thể hiện ra rồi sao?
"Đồ nhi, vào trong rồi nói!"
Thần sắc Thẩm An Tại kích động, mạnh mẽ bắt lấy bả vai thiếu niên, ánh mắt sáng ngời.
Mộ Dung Thiên hoảng sợ, nhìn vẻ mặt kích động nóng bỏng của sư phụ, hai tay không khỏi lần nữa che cúc hoa lại, ngượng ngùng nói: "Sư phụ, ta còn quá nhỏ..."
"Cái gì mà quá nhỏ, ta bảo ngươi vào trong phòng nói chuyện!"
"Ồ..."
Trong phòng, Thẩm An Tại lục lọi một hồi, tìm ra một hộp bạch ngọc đặc biệt tinh xảo, phía trên điêu long họa phượng, quý khí mười phần.
Đây là một trong số ít tài phú của nguyên chủ.
Thẩm An Tại mở hộp ngọc, bỏ vào một viên Trú Nhan đan tỏa ra mùi thơm ngát, sau lại cẩn thận từng li từng tí một gói vào miếng vải rách rồi đưa cho Mộ Dung Thiên.
Chọn dùng hộp ngọc tinh xảo như vậy là vì tạo giá trị cho lễ vật, mà dùng tấm vải rách, là vì sợ hắn nửa đường bị cướp.
"Sư phụ, người làm gì vậy?" Mộ Dung Thiên có chút không hiểu, nâng hộp ngọc lên.
"Ngươi đem vật này giao cho Liễu trưởng lão phong chủ Thanh Loan phong, mời nàng qua một chuyến."
Thẩm An Tại đang mở miệng phân phó.
Vèo vèo!
"Sư phụ, đệ tử tự biết mình gây họa, nếu muốn trách phạt cần gì phải vận dụng cực hình như vậy, dưới thân không rễ, đường đường nam nhi lại còn mặt mũi gì nữa chứ?"
Mộ Dung Thiên trực tiếp quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kiên quyết, xem ra có đánh chết cũng không dám đi Thanh Loan phong.
Những lời Liễu Vân Thấm trước kia nói cũng không phải chuyện đùa, hắn cũng là người của Thanh Vân phong, nếu như dám xuất hiện ở Thanh Loan phong, coi như muối mặt!
"Thế thì ngươi trả lại kiếm pháp vi sư dạy đi."
Thẩm An Tại đưa tay ra.
Khóe miệng Mộ Dung Thiên giật một cái, nào có chuyện dạy kiếm pháp xong còn thu hồi...
Hơn nữa, thứ đó tồn tại trong đầu, sao có thể trả được?
"Đồ nhi, vi sư chưa từng hại ngươi, hôm nay ngươi chỉ cần đưa thứ này đến tay Liễu trưởng lão, nói không chừng nàng cao hứng, còn có thể thưởng ngươi tám trăm linh đan diệu dược, cơ hội tốt này, vi sư tặng ngươi đấy!"
Thẩm An Tại tận tình khuyên bảo, từng bước dụ dỗ.
Lòng Mộ Dung Thiên đắng chát vô cùng, lời này nói ra ngay cả chó cũng không tin!
"Sư phụ, trong này rốt cuộc chứa thứ gì?"
"Một viên đan dược có thể làm cho nữ nhân vĩnh trú thanh xuân."
Khóe miệng Mộ Dung Thiên lại giật giật, nhịn không được nhìn sư phụ mình.
Nhà hắn hành nghề luyện dược, chưa từng nghe nói trên thế gian có loại đan dược thần kỳ này, muốn lừa gạt hắn thì nên tìm lý do đáng tin cậy chút đi...
Nhưng không có cách nào, hắn chỉ có thể nâng hộp ngọc lên rồi quay đầu bước đi, có mấy phần cảm giác gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về.
[Độ sùng bái -20]
Thứ này còn có thể khấu trừ?
Thẩm An Tại không khỏi chửi bậy, sau đó thét to về phía thiếu niên đã đi xa.
"Nhớ kỹ phải nói với đệ tử thủ sơn, đây là thứ Liễu trưởng lão cầu mà không được, chỉ có một trên đời, để lỡ sẽ không còn, dùng sau ba mươi tuổi thì đã muộn!"
"Đã rõ! Sư phụ, chuẩn bị ống trúc cho ta đi!"
"Chuẩn bị ống trúc làm gì?"
"Ta về ướp muối củ cải làm bảo vật gia truyền!"
Thanh âm thiếu niên rõ ràng có chút u oán, xa xa đáp lại, bóng lưng hoàn toàn biến mất nơi góc đường núi.
Thẩm An Tại bất đắc dĩ buông tay, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nếu như hắn tự đi, dám cá, chưa nói xong đã bị đệ tử Thanh Loan phong đánh ra.
Thật sự không phải hắn muốn lừa đồ đệ!
Như hắn chú trọng sư đức như vậy, ái đồ như mạng, sao có thể làm ra loại chuyện khiến đồ đệ bí quá hoá liều chứ...