Người bán hàng rong lắc đầu nói: "Đây mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, chờ đến giai đoạn sau, lữ tu phải đi đường sẽ càng ngày càng xa, mà trạch tu cũng phải ở nhà càng ngày càng lâu, rất nhanh thì hai đạo môn này không thể dung hoà.
Nhưng giai đoạn sau của lữ tu không thể ở yên một chỗ, mà nhà ở lại là cố định, trạch tu lại không thể đi đây đi đó, cho nên hai đạo môn này được coi là thiên địch.
Đương nhiên đó là chuyện sau này, sau này mới phải nghĩ biện pháp, trước mắt đây còn có một việc khó, mỗi lần lữ tu muốn vượt ải để tấn thăng lên một tầng sẽ phải ở tại nơi hung hiểm một ngày một đêm. Chuyện này đúng là phiền toái, vì trạch tu ngày nào cũng phải về nhà, nếu một ngày không về nhà sẽ có khả năng chết bất đắc kỳ tử, tính ra cậu không thể ở bên ngoài một ngày một đêm."
Lý Bạn Phong chớp chớp mắt hỏi: "Nơi hung hiểm là sao?"
Người bán hàng rong ngạc nhiên nói: "Không phải cậu từng đi học rồi sao? Cậu không hiểu nơi hung hiểm là gì? Đó chính là nơi có thể gây nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào."
"Làm sao xác định được nơi đó? Ngủ ở giữa đường cái cũng có thể bị xe đè chết lúc nào không hay vậy!"
Người bán hàng rong gật đầu nói: "Đây cũng là một ý kiến không tồi, cậu có thể đến đường cái mà thử, nếu như tu vi thừa nhận thì cậu có thể lên một tầng!"
"Tu vi còn có thể thừa nhận sao?"
"Sao lại không? Tu vi hiện tại là một phần của cậu, cậu có cảm giác thì tu vi cũng có cảm giác, cậu quyết định muốn ngủ ở đường cái rồi sao?"
"Tôi chỉ nói chút vậy thôi..." Lý Bạn Phong rơi vào trầm tư.
Trạch tu ngày nào cũng phải về nhà.
Nhưng người không có nhà như hắn thì phải làm như thế nào?
Vốn dĩ đã là vô gia cư, ngươi muốn hắn về nhà ai?
"Bây giờ tôi không có nhà, vốn là không có nhà để về, hiện tại coi như là ngủ ngoài màn trời chiếu đất, cũng không tính vi phạm quy củ của trạch tu, tôi nói có đúng hay không?"
Người bán hàng rong gật đầu: "Đúng là như thế."
Lý Bạn Phong nghe vậy liền cười, nói: "Vậy thì chẳng phải giải quyết xong xuôi rồi sao, tôi đi nơi hung hiểm trước, sống qua một ngày một đêm, sau khi thành lữ tu tầng một rồi lại mua nhà, việc này thế là xong đúng chứ?"
Người bán hàng rong lắc đầu: "Không được."
"Sao lại không được?"
"Làm như vậy đồng nghĩa với việc chối bỏ trạch tu, khi song tu thì nhất định phải kiêm tu hai đạo môn cùng lúc, nếu cậu từ bỏ một trong hai thì nhất định sẽ mất mạng."
Lý Bạn Phong vội vàng nói: "Tôi không chối bỏ, tôi tu hành lữ tu trước, rồi tu..."
"Cậu chỉ nói miệng thì có tác dụng gì đâu?"
Người bán hàng rong lập tức ngắt lời Lý Bạn Phong: "Tu vi là một phần của cơ thể cậu, hành động của cậu đại biểu ý định của cậu, cậu nâng tu vi lữ tu lên đến một tầng, tu vi được tính là có chút thành tựu, nhưng rốt cuộc lại chưa có một căn nhà phù hợp nào, không phải là tương đương với từ bỏ trạch tu sao?"
"Ông nói như vậy không thấy gượng ép sao? Ý của tôi không phải như vậy!"
Người bán hàng rong nhún vai, nói: "Cậu có nói với tôi cũng vô dụng, nếu cậu không tin thì thử mà xem."
"Thử sao... Chắc chắn là không thể thử..."
Lý Bạn Phong một lần nữa lâm vào trầm tư, ngược lại cắn răng nói: "Vậy thì tôi không lên tầng nữa, cứ để như vậy đã, chờ đến khi nghĩ ra giải pháp rồi lại nói."
"Cậu muốn giống như hắn sao?" Người bán hàng rong xốc chiếc rơm lên, để lộ ra thi thể máu thịt lẫn lộn của Kiều Duyệt Sinh.
Nói là máu thịt lẫn lộn là nói giảm nói tránh, thực tế đó chỉ còn là một đống thịt nát.
Nếu không phải người bán hàng rong đã nói là Kiều Duyệt Sinh trước cho hắn, Lý Bạn Phong không hề nhận ra được người đó là ai.
"Sao hắn lại biến thành như vậy?"
Người bán hàng rong che chiếu rơm lại: "Hắn là ám năng giả, lại là tên tham ăn, cũng chính là thực tu, mặc dù thực tu không chạy nhanh bằng lữ tu nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Dựa vào quy củ của ngoại châu thì ám năng giả không được tham gia thi đấu thể dục để tranh tài, vì đây chính là gian lận, nhưng tên tiểu tử này không thèm đếm xỉa đến quy tắc, vì danh lợi mà tham gia thi đấu. Vật chất tối không thể bị đo lường ra được, nên không ai có thể phát hiện ra tu vi của hắn, nhưng hắn vẫn lo lắng rằng sẽ có người phát hiện sự dị thường của mình.
Thực tu mỗi ngày phải ăn năm cân cơm, hắn sợ lộ, không dám ăn, lại càng không dám lên tầng. Hắn không ngừng sử dụng thiên phú của thân thể, nhưng lại không tu hành theo phương pháp đúng đắn, như cậu định làm ban nãy, hắn cứ thế mà bị ăn mòn, đến cuối cùng thì cơ thể hắn bị ăn mòn thành như thế này.
Cậu không thể cứ bỏ dở tu hành như vậy, trạch tu và lữ tu, ít nhất phải có một trong hai tu được đến cấp độ nhất định, nếu như trì hoãn quá lâu, kết cục của cậu sẽ trở thành giống như hắn."
"Tu hành đến tầng một là có thể dừng lại rồi phải không?"
"Không được, kể cả cậu không muốn nâng cao tu vi thì tu hành cơ sở hằng ngày vẫn phải có, không được lười biếng."
Lý Bạn Phong nhìn chiếu rơm quấn quanh thi thể mà hỏi: "Tu hành đến lúc nào mới kết thúc?"
"Không có kết thúc..."
Người bán hàng rong lắc đầu nói: "Từ khi cậu chọn con đường tu hành, thì cậu phải đi theo con đường này đến hết đời."
Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn về phía người bán hàng rong: "Vậy ông nói xem, trường hợp như tôi thì nên sống như thế nào?"
Người bán hàng rong nhìn Lý Bạn Phong rồi nói: "Có hai con đường, cậu phải chọn một trong hai, đầu tiên, cậu chọn một nơi hung hiểm để an cư, tôi sẽ mua một căn nhà cho cậu."