Từ xa truyền đến tiếng cười khẽ của Ôn Tư Duệ.
Ứng Chuẩn giơ tay ra sau lưng ra hiệu, thừa dịp người phụ nữ bị Văn Vũ thu hút sự chú ý, Hứa Nặc và những người khác đang lặng lẽ bao vây cô ta lập tức xông lên, dễ dàng khống chế người phụ nữ rồi nhanh chóng dùng vải đen bịt mắt cô ta lại.
"Đưa đi, thẩm vấn nghiêm ngặt."
Văn Vũ nhìn theo bóng dáng người phụ nữ bị áp giải rời đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng,"Chết rồi, chơi quá trớn, nữ chính còn đang chờ bị bắt cóc kia kìa!"
Ở khu lánh nạn bên cạnh, Từ Hân Di đợi mãi, đợi từ nằm sang ngồi, đến cả lúc bị bắt cóc nên mặc bộ đồ nào cũng phối lại mấy bộ rồi, cuối cùng vẫn không đợi được người phụ nữ đi khắp nơi nói dối mượn chỗ ngủ, sau đó dùng dị năng Mê Hoặc âm thầm bắt cóc người khác.
Từ Hân Di: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao mọi chuyện lại thay đổi nữa rồi!"
**
Tuyết lớn liên tục rơi suốt mười ngày, khắp nơi trên toàn quốc lần lượt xảy ra thiên tai tuyết lở, người dân lạnh rét, dịch bệnh hoành hành.
Cùng lúc đó, quân dân căn cứ 168 ngày đêm không ngừng nghỉ tiếp nhận bông từ trên trời rơi xuống suốt mười ngày, những người phụ nữ khéo tay càng tăng ca để may áo bông, mũ và găng tay giữ ấm.
Bởi vì bông dư thừa quá nhiều, không có chỗ chứa, chất thành đống trong sân, nhìn từ xa, nơi này như thể đã bị tuyết lớn vùi lấp.
Mặc dù đã được chứng kiến mười ngày, cảnh tượng bông từ trên trời rơi xuống vẫn khiến người ta phải kinh hãi.
Tư lệnh Ôn và những người khác một lần nữa ý thức được rằng dị năng của Văn Vũ quá mức đặc biệt.
Không hề khoa trương mà nói, cô là hy vọng giúp toàn thể nhân loại vượt qua thời kỳ mạt thế, một khi bị các thế lực vũ trang nước ngoài để mắt tới, nhất định sẽ dẫn đến nguy hiểm.
Vì vậy, khi Văn Vũ còn chưa biết gì, Ứng Chuẩn và Du Tâm Chiếu đã nhận được mệnh lệnh tối cao của Tư lệnh Ôn,"Từ hôm nay trở đi, hai người thay nhau canh giữ bên cạnh Văn Vũ ngày đêm, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy."
"Rõ!"
"Tư lệnh yên tâm, tôi rất thích Tiểu Vũ, mỗi ngày đều hỏi cô ấy một lần khi nào tôi cao lên, biểu cảm của cô ấy lúc đó rất thú vị."
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng làm việc của Tư lệnh, nói rõ Ứng Chuẩn phụ trách ban ngày, Du Tâm Chiếu phụ trách ban đêm.
Lúc này còn chưa đến buổi trưa, Du Tâm Chiếu dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, Ứng Chuẩn thì đi thẳng đến chỗ Văn Vũ đang nằm trên đống bông xem bọn trẻ con ném bông.
Lúc này, Văn Vũ đang phát huy dị năng đỉnh cao của mình - nhìn chằm chằm về phía trước, hồn vía lên mây.
Trong lòng cô đang nói: "Nini, lần trước Từ Hân Di không bị bắt cóc, cũng đã mấy ngày rồi, có ai phát hiện ra không?"
"Ký chủ vui lòng chờ một lát." Giọng nói của hệ thống biến mất một lúc, sau đó lại xuất hiện.
"Coi như cô may mắn, bởi vì nữ chính trùng sinh, muốn trói buộc lại không gian tùy thân với cô ta, đợi mấy ngày không thấy ai đến bắt cóc, cô ta bèn tự mình chạy đến nơi mình từng bị giam, chủ động dâng mình tới cửa, sau khi cốt truyện tự sửa chữa, độc giả đều cảm thấy tình tiết này rất buồn cười, bình luận toàn là hahaha nhưng tác giả không hề phát hiện ra điều gì bất thường."
Văn Vũ: "..."
"Quả nhiên là nữ chính, cô ta thật sự rất cố gắng, đột nhiên tôi có chút bội phục."
"Ngoài ra, nhắc nhở thân thiện, còn ba ngày nữa là đến ngày 1 tháng 4, bởi vì căn cứ 168 liên quan đến một chi tiết quan trọng của tác giả, một khi cô lựa chọn thay đổi vận mệnh của những người này, nhất định sẽ dẫn đến một loạt rắc rối."